[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Trả Lại Tiền Sa...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên dưới góc nhìn của Tô Tầm Vị đang là một nhân vật hàng đầu trong ngành thực phẩm thời hiện đại mà nói, mấy lời này của Lục Vân Hiên chỉ đang chơi chữ, giả vờ trông ổn đấy, nhưng lại không hề nhắc tới một lời nào về việc trả lại tiền.
Tô Tầm Vị lạnh lùng nhếch môi lên, nói: "Được, muốn hủy bỏ hôn ước cũng được, nhưng những chuyện cần nói rõ ràng thì chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng."
Lục Vân Hiên vẫn giả vờ đau khổ, nhìn Tô Tầm Vị, nói: "Em nói đi, bất kể em có yêu cầu gì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn em. Dù sao thì chúng ta cũng đã có hơn mười mấy năm tình cảm với nhau rồi."
Sắc mặt Tô Tầm Vị lạnh lùng dị thường, nói: “Tình cảm thì không cần nhắc tới, đã muốn hủy hôn, tốt nhất nên gác chuyện này sang một bên. Tục ngữ nói, anh em ruột cũng phải tính toán tiền nong cho sòng phẳng, chỉ cần anh trả lại hết số tiền mà anh đã dùng của nhà tôi trong những năm qua là được.”
Lục Vân Hiên có nằm mơ cũng không người được người luôn yêu anh ta đến mức chết đi sống lại, không thể sống thiếu anh ta như Tô Tầm Vị lại nói những lời bình tĩnh và thờ ơ như vậy.
Anh ta vốn tưởng rằng nếu đã bắt gian giường, Tô Tầm Vị sẽ khóc lóc ầm ĩ rồi vội vàng lao vào giải thích với anh ta, thậm chí còn quỳ xuống nhận lỗi, dây dưa không ngừng.
Ai có thể ngờ cô không hề có phản ứng gì mà thay vào đó còn tự mình giải quyết vấn đề một cách lạnh lùng và bình tĩnh.
"Con khốn này! Cô nói lời này mà nghe được sao? Lục Vân Hiên nhà chúng tôi đã tiêu tiền của nhà họ Tô lúc nào vậy? Nhiều nhất thì mấy người cũng chỉ giúp tôi kiếm mấy công điểm thôi! Đến lúc đó Vân Hiên nhà chúng tôi thành công rồi, kiếm được tiền, chúng tôi sẽ mua một ít lương thực trả lại cho nhà mấy người!"
“Anh ta không tiêu tiền của nhà họ Tô ư? Vậy ai là người đưa cho anh ta tiền học phí, tiền mua sách, thậm chí cả tiền sinh hoạt, tiền xe, tiền đi lại, các chi phí linh tinh khác, đều là bà cho đấy à? Trong nhà tôi có một cuốn sổ nhỏ, từng nét từng chữ, đều được ghi lại rõ ràng! Kể từ khi học cấp hai, Lục Vân Hiên đã đính hôn với tôi, mỗi lần anh ta đến nhà tôi đều mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, có lần nào rời đi mà ba mẹ tôi không cho anh ta mười tệ hay mười hai tệ không? Ngay cả lần này khi anh ta muốn đi học đại học, cũng là do ba mẹ tôi đã bán căn nhà cũ của họ rồi đưa cho anh ta hai nghìn tệ! Cái khác không nói, nhưng hai nghìn tệ phải trả lại ngay!”
Tuy nhiên dưới góc nhìn của Tô Tầm Vị đang là một nhân vật hàng đầu trong ngành thực phẩm thời hiện đại mà nói, mấy lời này của Lục Vân Hiên chỉ đang chơi chữ, giả vờ trông ổn đấy, nhưng lại không hề nhắc tới một lời nào về việc trả lại tiền.
Tô Tầm Vị lạnh lùng nhếch môi lên, nói: "Được, muốn hủy bỏ hôn ước cũng được, nhưng những chuyện cần nói rõ ràng thì chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng."
Lục Vân Hiên vẫn giả vờ đau khổ, nhìn Tô Tầm Vị, nói: "Em nói đi, bất kể em có yêu cầu gì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn em. Dù sao thì chúng ta cũng đã có hơn mười mấy năm tình cảm với nhau rồi."
Sắc mặt Tô Tầm Vị lạnh lùng dị thường, nói: “Tình cảm thì không cần nhắc tới, đã muốn hủy hôn, tốt nhất nên gác chuyện này sang một bên. Tục ngữ nói, anh em ruột cũng phải tính toán tiền nong cho sòng phẳng, chỉ cần anh trả lại hết số tiền mà anh đã dùng của nhà tôi trong những năm qua là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vân Hiên có nằm mơ cũng không người được người luôn yêu anh ta đến mức chết đi sống lại, không thể sống thiếu anh ta như Tô Tầm Vị lại nói những lời bình tĩnh và thờ ơ như vậy.
Anh ta vốn tưởng rằng nếu đã bắt gian giường, Tô Tầm Vị sẽ khóc lóc ầm ĩ rồi vội vàng lao vào giải thích với anh ta, thậm chí còn quỳ xuống nhận lỗi, dây dưa không ngừng.
Ai có thể ngờ cô không hề có phản ứng gì mà thay vào đó còn tự mình giải quyết vấn đề một cách lạnh lùng và bình tĩnh.
"Con khốn này! Cô nói lời này mà nghe được sao? Lục Vân Hiên nhà chúng tôi đã tiêu tiền của nhà họ Tô lúc nào vậy? Nhiều nhất thì mấy người cũng chỉ giúp tôi kiếm mấy công điểm thôi! Đến lúc đó Vân Hiên nhà chúng tôi thành công rồi, kiếm được tiền, chúng tôi sẽ mua một ít lương thực trả lại cho nhà mấy người!"
“Anh ta không tiêu tiền của nhà họ Tô ư? Vậy ai là người đưa cho anh ta tiền học phí, tiền mua sách, thậm chí cả tiền sinh hoạt, tiền xe, tiền đi lại, các chi phí linh tinh khác, đều là bà cho đấy à? Trong nhà tôi có một cuốn sổ nhỏ, từng nét từng chữ, đều được ghi lại rõ ràng! Kể từ khi học cấp hai, Lục Vân Hiên đã đính hôn với tôi, mỗi lần anh ta đến nhà tôi đều mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, có lần nào rời đi mà ba mẹ tôi không cho anh ta mười tệ hay mười hai tệ không? Ngay cả lần này khi anh ta muốn đi học đại học, cũng là do ba mẹ tôi đã bán căn nhà cũ của họ rồi đưa cho anh ta hai nghìn tệ! Cái khác không nói, nhưng hai nghìn tệ phải trả lại ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro