[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Tự Mình Đa Tình...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Tầm Vị cảm thấy rất buồn cười, lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên, nói: "Tôi muốn lấy lòng anh khi nào? Anh đang mơ mộng cái gì giữa ban ngày thế?"
Lục Vân Hiên nhếch môi cười lạnh, nói: "Cô đang thẹn quá thành giận vì bị tôi vạch trần đấy à? Không phải cô mang canh gà tới đây chỉ để lấy lòng tôi hay sao? Tôi nói cho cô biết, ân huệ nhỏ như vậy đối với tôi cũng không có tác dụng gì! Dù cô có làm gì, cả đời này tôi cũng không bao giờ nhìn cô nhiều thêm một lần nữa."
Mấy thằng đàn ông thời này tự luyến thật.
Tô Tầm Vị cũng cười lạnh, nói: “Làm sao tôi có thể đem món canh gà này như một vật trân quý cái đồ sói mắt trắng như anh ăn chứ? Chẳng bằng cho chó ăn đi! Tôi đến đưa đồ ăn cho chồng tôi, phiền tránh đường đi, đừng có cản đường nữa.
Nói xong, Tô Tầm Vị cố tình lách qua Lục Vân Hiên, đi ở phía bên cạnh.
Con đường vốn là một con đường nhỏ chỉ cho phép một người đi qua, mà Tô Tầm Vị lại là người có vòng eo tròn trịa, cánh tay thô to, vô tư bước tới, đột nhiên hất ngã Lục Vân Hiên có thân hình gầy gò sang một bên.
Tình cờ, bên cạnh có một con mương, Lục Vân Hiên bị ngã xuống mương, toàn thân ướt sũng.
Lục Vân Hiên bò lên khỏi mương bằng cả hai tay hai chân, cảm thấy vô cùng chật vật.
Nhưng Tô Tầm Vị thậm chí còn không thèm quay đầu lại, Lục Vân Hiên tức giận đến mức muốn chỉ vào Tô Tầm Vị rồi chửi lên, nhưng vì e ngại gần đó có những thanh niên tri thức đang làm việc nên anh ta đành kìm lại để duy trì hình tượng của mình.
Lúc này vừa đúng lúc là giờ ăn trưa, Lục Vân Hiên cầm quần áo ướt đẫm, kìm nén cơn tức giận đi đến nhà ăn.
Mà Tô Tầm Vị cũng tới căng tin.
Thấy cô cầm hộp thức ăn đi tới, Kiều Thanh đứng ở cửa có chút địch ý nhìn cô, nói: "Tô Tầm Vị, cô đến đây làm gì? Chẳng phải anh Vân Hiên đêm qua đã hủy hôn ước với cô rồi sao? Cô còn muốn quấn lấy anh Vân Hiên à? Cô còn biết xấu hổ hay không vậy?”
Giọng nói của Kiều Thanh rất to, thu hút sự chú ý của tất cả thanh niên tri thức ở đây.
Những người này ít nhiều cũng đã nghe được một ít tin đồn về chuyện đêm qua, cho nên không nhịn được có ý cười trộm, nhìn về phía Tô Tầm Vị.
Những người có lá gan lớn thậm chí còn bắt đầu thì thầm bàn luận: "Không phải chứ, cái cô Tô Tầm Vị này còn đến tìm Lục Vân Hiên ư?"
"Sao cô ta không biết xấu hổ thế? Nghe nói cô ta vừa mới ngủ với một thanh niên tri thức! Thậm chí còn bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường đấy!"
"Chậc chậc, không chỉ bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường, mà một nửa người của thôn cũng đều chứng kiến, nhìn thân hình mập mạp của cô ta đi, cái người thanh niên tri thức đó làm sao có thể xuống tay được vậy…
Tô Tầm Vị cảm thấy rất buồn cười, lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên, nói: "Tôi muốn lấy lòng anh khi nào? Anh đang mơ mộng cái gì giữa ban ngày thế?"
Lục Vân Hiên nhếch môi cười lạnh, nói: "Cô đang thẹn quá thành giận vì bị tôi vạch trần đấy à? Không phải cô mang canh gà tới đây chỉ để lấy lòng tôi hay sao? Tôi nói cho cô biết, ân huệ nhỏ như vậy đối với tôi cũng không có tác dụng gì! Dù cô có làm gì, cả đời này tôi cũng không bao giờ nhìn cô nhiều thêm một lần nữa."
Mấy thằng đàn ông thời này tự luyến thật.
Tô Tầm Vị cũng cười lạnh, nói: “Làm sao tôi có thể đem món canh gà này như một vật trân quý cái đồ sói mắt trắng như anh ăn chứ? Chẳng bằng cho chó ăn đi! Tôi đến đưa đồ ăn cho chồng tôi, phiền tránh đường đi, đừng có cản đường nữa.
Nói xong, Tô Tầm Vị cố tình lách qua Lục Vân Hiên, đi ở phía bên cạnh.
Con đường vốn là một con đường nhỏ chỉ cho phép một người đi qua, mà Tô Tầm Vị lại là người có vòng eo tròn trịa, cánh tay thô to, vô tư bước tới, đột nhiên hất ngã Lục Vân Hiên có thân hình gầy gò sang một bên.
Tình cờ, bên cạnh có một con mương, Lục Vân Hiên bị ngã xuống mương, toàn thân ướt sũng.
Lục Vân Hiên bò lên khỏi mương bằng cả hai tay hai chân, cảm thấy vô cùng chật vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Tô Tầm Vị thậm chí còn không thèm quay đầu lại, Lục Vân Hiên tức giận đến mức muốn chỉ vào Tô Tầm Vị rồi chửi lên, nhưng vì e ngại gần đó có những thanh niên tri thức đang làm việc nên anh ta đành kìm lại để duy trì hình tượng của mình.
Lúc này vừa đúng lúc là giờ ăn trưa, Lục Vân Hiên cầm quần áo ướt đẫm, kìm nén cơn tức giận đi đến nhà ăn.
Mà Tô Tầm Vị cũng tới căng tin.
Thấy cô cầm hộp thức ăn đi tới, Kiều Thanh đứng ở cửa có chút địch ý nhìn cô, nói: "Tô Tầm Vị, cô đến đây làm gì? Chẳng phải anh Vân Hiên đêm qua đã hủy hôn ước với cô rồi sao? Cô còn muốn quấn lấy anh Vân Hiên à? Cô còn biết xấu hổ hay không vậy?”
Giọng nói của Kiều Thanh rất to, thu hút sự chú ý của tất cả thanh niên tri thức ở đây.
Những người này ít nhiều cũng đã nghe được một ít tin đồn về chuyện đêm qua, cho nên không nhịn được có ý cười trộm, nhìn về phía Tô Tầm Vị.
Những người có lá gan lớn thậm chí còn bắt đầu thì thầm bàn luận: "Không phải chứ, cái cô Tô Tầm Vị này còn đến tìm Lục Vân Hiên ư?"
"Sao cô ta không biết xấu hổ thế? Nghe nói cô ta vừa mới ngủ với một thanh niên tri thức! Thậm chí còn bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường đấy!"
"Chậc chậc, không chỉ bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường, mà một nửa người của thôn cũng đều chứng kiến, nhìn thân hình mập mạp của cô ta đi, cái người thanh niên tri thức đó làm sao có thể xuống tay được vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro