Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chị Dâu Quá Xin...
Phong Hỏa Gia Nhân
2024-08-18 11:38:42
Đêm tân hôn động phòng, một mùi hoa đào thơm ngát lọt vào mũi, thân thể giống như nhiệt huyết sôi trào, Tống Văn Cảnh lầu đầu tiên nảy sinh sự hoài nghi với ý chí của mình.
Thân thể anh khát vọng thân thể cô vợ nhỏ như thế, ngay từ đầu anh có thể tự lừa mình dối người là bởi vì bị hạ thuốc, là phản ứng sinh lý.
Nhưng sau đó, mùi hoa đào, âm thanh câu người của cô vợ nhỏ làm cho toàn bộ khí huyết anh cuồn cuộn, một giây kia, anh chỉ hận không thể đem cốt nhục cô ấy dung nhập vào trong thân thể mình.
Anh cho rằng chiến hỏa bay tán loạn trên chiến trường, thịt nát bay tứ tung nên bộc phát chướng ngại tâm lý, bắt đầu trầm mê trong dục vọng?
Về sau lại trở lại bộ đội, anh vẫn không hề có cảm giác gì với mấy cô gái xinh đẹp như trước kia.
Sự thật đã rõ, cơ thể của anh chỉ mất kiểm soát cô vợ mới cưới trong nhà.
Tống Văn Cảnh luôn luôn ủng hộ tự do không thích bất kỳ cảm giác mất khống chế nào: ...? Cổ nhân có câu: Nữ sắc là dao cạo xương thép, thật sự không lừa ta.
Tống Văn Cảnh đối mặt với việc thân thể mất khống chế với cô vợ mới cưới trong nhà, lần đầu tiên chạy trối chết.
Nhưng rốt cuộc, cũng đã phát sinh quan hệ với cô ấy, anh tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm làm chỗ dựa cho cô ấy, cho người nhà cô ấy, nên mới cố ý ủy thác chiến hữu đã chuyển nghề trở về huyện thành làm công an giới thiệu công tác.
Có chỗ bán thì bỏ tiền ra mua, thi cử, giới thiệu, tóm lại đều có thể.
Anh cũng cho rằng, chiến hữu đã là công an, bằng vào các mối quan hệ của hắn, xử lý chuyện này không thành vấn đề.
Ai biết được, liên tục giới thiệu mấy công việc, mỗi cái đều bị ngăn cản?
Đôi mắt thâm sâu của Tống Văn Cảnh nhíu lại, không thể buông tha như vậy.
Dù nguyên nhân là gì, luôn có thể tra ra.
Không có khúc nhạc này, Tống Văn Cảnh có thể sẽ chuẩn bị cho anh hai Diệp một công việc bình thường coi như xong, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện biến cố này, thoáng cái đã khơi dậy máu chiếu đấu trong xương cốt Tống Văn Cảnh.
Anh nói: "Vậy làm phiền anh, lưu ý cho tôi hệ thống đường sắt gần đây, hoặc có đơn vị tốt nào có tuyển dụng hay không, chỉ giúp nhìn một chút."
"Nhiều lắm là nửa năm, tôi sẽ tự mình trở về xử lý chuyện này."
Chiến hữu bên kia nghe được giọng đoàn trưởng Tống giống như kiếm quang sắc bén đánh úp lại, chống đỡ được dục vọng sợ hãi trước kia bị đoàn trưởng Diêm Vương chi phối, nhịn xuống da đầu tê dại, cười nói: "Được, đoàn trưởng Tống."
***
Cánh đồng lúa ở thôn Tống gia bên này, rất náo nhiệt.
Năm nay đã là năm 76 rồi, toàn bộ thanh niên tri thức đều xao động… đám thanh niên tri thức không chịu được nữa, đều muốn trở về thành phố.
Thanh niên tri thức tên Thẩm Hậu An, đã đến thôn Tống gia bảy năm, xem như là người quen cũ.
Hắn vừa đến, đã có một nhóm người đi theo sau, giọng hắn thuần hậu, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Giang Hồng Tiếu khóc lóc nói: "Tôi vốn tới thỉnh cầu cháu dâu đội trưởng cầu tình cho tôi, nói đại đội trưởng cho tôi một lá thư giới thiệu về thành phố, ai ngờ trên đường quá trơn trượt, còn chưa tới bên cạnh cô ta đã bị cô ta trực tiếp đẩy vào trong ruộng nước."
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Hồng Tiếu tràn đầy nước mắt, cô ta tức giận đến cắn nát răng.
Cô ta tự cho là bắt được bí mật của hồ ly tinh này, một ngày trước khi tân hôn, đã nhìn thấy hồ ly tinh kia vụng trộm từ trạm y tế tư nhân đi ra, sau đó hỏi thăm mới biết là thuốc có tác dụng đặc thù.
Cô ta muốn trở về thành phố, nhất định phải có thư giới thiệu của đại đội phê duyệt mới được.
Chính sách phía trên đã dần buông lỏng, đã có không ít thanh niên tri thức rục rịch muốn trở về thành phố, hết lần này tới lần khác muốn thôn Tống gia cấp giấy giới thiệu để trở về thành phố lại phải có giấy chứng nhận từ thành phố.
Có thể lấy được giấy chứng nhận, không phải cô ta đã sớm trở về sao?
Đây không phải là bị bức đến không còn đường đi, lúc này mới tính toán dùng bí mật kia để uy hiếp hồ ly tinh đồng ý sao?
Ai biết đối phương lại tránh đi, làm cô ta trực tiếp vọt vào ruộng lúa?
Nước lạnh thấu xương lan tràn giữa cổ, bùn đất và rơm rạ đầy đầu, cô ta chật vật như vậy.
Theo lý mà nói, cô ta đã chật vật như vậy, sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa thanh niên tri thức và đại đội, thanh niên tri thức nên đứng về phía cô ta chứ?
Thấy Thẩm Hậu An nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn tiểu yêu tinh kia một hồi lâu.
Giang Hồng Tiếu thiếu chút nữa tức giận đến nghẹn lại.
Cô ta khóc lóc hỏi: “Cô là cháu dâu đội trưởng, có thể bắt nạt thanh niên tri thức chúng tôi như vậy sao?"
Diệp Mạn Tinh còn chưa nói gì, không hiểu sao đã mang tội danh bắt nạt thanh niên tri thức?
Đây rõ ràng là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa thanh niên tri thức và cán bộ đại đội.
Hoa Đào Tinh thoáng cái đã phát hiện suy nghĩ của nữ thanh niên tri thức này, nhưng cô không nói gì, bởi vì nam thanh niên tri thức này còn chưa nói gì.
Thẩm Hậu An cảm thấy thế nào? Hắn nhìn Diệp Mạn Tinh ngây ngốc một hồi lâu còn chưa tỉnh táo lại.
Thẩm Hậu An bị chấn động đến ngẩn người: ...? Cháu dâu của đại đội trưởng đâu chỉ xinh đẹp? Đây là một khuôn mặt hồng nhan họa thủy.
Đáy lòng lại bỗng nhiên cảm thấy, quả nhiên là người có thể mê hoặc anh ba Tống, nên là như vậy.
Hắn có muốn quay về thành phố không? Muốn, nhưng phải suy nghĩ!
Đây không phải là một cơ hội tốt sao, quả thực quá tốt, trái tim Thẩm Hậu An đập thình thịch, hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, thậm chí còn muốn liều lĩnh khơi mào mâu thuẫn.
Nếu cháu dâu đội trưởng thật sự bắt nạt thanh niên tri thức, vậy... Bọn hắn sẽ xin được thư giới thiệu trở về thành phố, trước cứ xin nghỉ phép về thành phố tìm đơn vị tiếp nhận đã, không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Đầu óc Thẩm Hậu An choáng váng.
Nhưng đôi mắt trong suốt kia như có thể xoa dịu mọi sự xao động, tất cả lửa nóng trong lòng, bị con ngươi trong suốt này hắt một chậu nước lạnh.
Đáy lòng nóng rực của Thẩm Hậu An trong nháy mắt nguội lạnh, hắn thu lại tâm tư, bị chính mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tống gia là ai?
Ông cụ Tống làm đại đội trưởng mấy chục năm, rất có uy danh ở thôn Tống gia.
Ông Tống là cán bộ xã, thành tích vô cùng xuất sắc, chắc không bao lâu nữa sẽ được thăng chức.
Tống Văn Cảnh thì sao? Nghe nói vừa mới vào bộ đội đã lập được không ít công lao, tuổi còn trẻ đã được lãnh đạo dẫn theo bên người tự mình bồi dưỡng...
Thân thể anh khát vọng thân thể cô vợ nhỏ như thế, ngay từ đầu anh có thể tự lừa mình dối người là bởi vì bị hạ thuốc, là phản ứng sinh lý.
Nhưng sau đó, mùi hoa đào, âm thanh câu người của cô vợ nhỏ làm cho toàn bộ khí huyết anh cuồn cuộn, một giây kia, anh chỉ hận không thể đem cốt nhục cô ấy dung nhập vào trong thân thể mình.
Anh cho rằng chiến hỏa bay tán loạn trên chiến trường, thịt nát bay tứ tung nên bộc phát chướng ngại tâm lý, bắt đầu trầm mê trong dục vọng?
Về sau lại trở lại bộ đội, anh vẫn không hề có cảm giác gì với mấy cô gái xinh đẹp như trước kia.
Sự thật đã rõ, cơ thể của anh chỉ mất kiểm soát cô vợ mới cưới trong nhà.
Tống Văn Cảnh luôn luôn ủng hộ tự do không thích bất kỳ cảm giác mất khống chế nào: ...? Cổ nhân có câu: Nữ sắc là dao cạo xương thép, thật sự không lừa ta.
Tống Văn Cảnh đối mặt với việc thân thể mất khống chế với cô vợ mới cưới trong nhà, lần đầu tiên chạy trối chết.
Nhưng rốt cuộc, cũng đã phát sinh quan hệ với cô ấy, anh tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm làm chỗ dựa cho cô ấy, cho người nhà cô ấy, nên mới cố ý ủy thác chiến hữu đã chuyển nghề trở về huyện thành làm công an giới thiệu công tác.
Có chỗ bán thì bỏ tiền ra mua, thi cử, giới thiệu, tóm lại đều có thể.
Anh cũng cho rằng, chiến hữu đã là công an, bằng vào các mối quan hệ của hắn, xử lý chuyện này không thành vấn đề.
Ai biết được, liên tục giới thiệu mấy công việc, mỗi cái đều bị ngăn cản?
Đôi mắt thâm sâu của Tống Văn Cảnh nhíu lại, không thể buông tha như vậy.
Dù nguyên nhân là gì, luôn có thể tra ra.
Không có khúc nhạc này, Tống Văn Cảnh có thể sẽ chuẩn bị cho anh hai Diệp một công việc bình thường coi như xong, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện biến cố này, thoáng cái đã khơi dậy máu chiếu đấu trong xương cốt Tống Văn Cảnh.
Anh nói: "Vậy làm phiền anh, lưu ý cho tôi hệ thống đường sắt gần đây, hoặc có đơn vị tốt nào có tuyển dụng hay không, chỉ giúp nhìn một chút."
"Nhiều lắm là nửa năm, tôi sẽ tự mình trở về xử lý chuyện này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến hữu bên kia nghe được giọng đoàn trưởng Tống giống như kiếm quang sắc bén đánh úp lại, chống đỡ được dục vọng sợ hãi trước kia bị đoàn trưởng Diêm Vương chi phối, nhịn xuống da đầu tê dại, cười nói: "Được, đoàn trưởng Tống."
***
Cánh đồng lúa ở thôn Tống gia bên này, rất náo nhiệt.
Năm nay đã là năm 76 rồi, toàn bộ thanh niên tri thức đều xao động… đám thanh niên tri thức không chịu được nữa, đều muốn trở về thành phố.
Thanh niên tri thức tên Thẩm Hậu An, đã đến thôn Tống gia bảy năm, xem như là người quen cũ.
Hắn vừa đến, đã có một nhóm người đi theo sau, giọng hắn thuần hậu, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Giang Hồng Tiếu khóc lóc nói: "Tôi vốn tới thỉnh cầu cháu dâu đội trưởng cầu tình cho tôi, nói đại đội trưởng cho tôi một lá thư giới thiệu về thành phố, ai ngờ trên đường quá trơn trượt, còn chưa tới bên cạnh cô ta đã bị cô ta trực tiếp đẩy vào trong ruộng nước."
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Hồng Tiếu tràn đầy nước mắt, cô ta tức giận đến cắn nát răng.
Cô ta tự cho là bắt được bí mật của hồ ly tinh này, một ngày trước khi tân hôn, đã nhìn thấy hồ ly tinh kia vụng trộm từ trạm y tế tư nhân đi ra, sau đó hỏi thăm mới biết là thuốc có tác dụng đặc thù.
Cô ta muốn trở về thành phố, nhất định phải có thư giới thiệu của đại đội phê duyệt mới được.
Chính sách phía trên đã dần buông lỏng, đã có không ít thanh niên tri thức rục rịch muốn trở về thành phố, hết lần này tới lần khác muốn thôn Tống gia cấp giấy giới thiệu để trở về thành phố lại phải có giấy chứng nhận từ thành phố.
Có thể lấy được giấy chứng nhận, không phải cô ta đã sớm trở về sao?
Đây không phải là bị bức đến không còn đường đi, lúc này mới tính toán dùng bí mật kia để uy hiếp hồ ly tinh đồng ý sao?
Ai biết đối phương lại tránh đi, làm cô ta trực tiếp vọt vào ruộng lúa?
Nước lạnh thấu xương lan tràn giữa cổ, bùn đất và rơm rạ đầy đầu, cô ta chật vật như vậy.
Theo lý mà nói, cô ta đã chật vật như vậy, sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa thanh niên tri thức và đại đội, thanh niên tri thức nên đứng về phía cô ta chứ?
Thấy Thẩm Hậu An nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn tiểu yêu tinh kia một hồi lâu.
Giang Hồng Tiếu thiếu chút nữa tức giận đến nghẹn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta khóc lóc hỏi: “Cô là cháu dâu đội trưởng, có thể bắt nạt thanh niên tri thức chúng tôi như vậy sao?"
Diệp Mạn Tinh còn chưa nói gì, không hiểu sao đã mang tội danh bắt nạt thanh niên tri thức?
Đây rõ ràng là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa thanh niên tri thức và cán bộ đại đội.
Hoa Đào Tinh thoáng cái đã phát hiện suy nghĩ của nữ thanh niên tri thức này, nhưng cô không nói gì, bởi vì nam thanh niên tri thức này còn chưa nói gì.
Thẩm Hậu An cảm thấy thế nào? Hắn nhìn Diệp Mạn Tinh ngây ngốc một hồi lâu còn chưa tỉnh táo lại.
Thẩm Hậu An bị chấn động đến ngẩn người: ...? Cháu dâu của đại đội trưởng đâu chỉ xinh đẹp? Đây là một khuôn mặt hồng nhan họa thủy.
Đáy lòng lại bỗng nhiên cảm thấy, quả nhiên là người có thể mê hoặc anh ba Tống, nên là như vậy.
Hắn có muốn quay về thành phố không? Muốn, nhưng phải suy nghĩ!
Đây không phải là một cơ hội tốt sao, quả thực quá tốt, trái tim Thẩm Hậu An đập thình thịch, hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, thậm chí còn muốn liều lĩnh khơi mào mâu thuẫn.
Nếu cháu dâu đội trưởng thật sự bắt nạt thanh niên tri thức, vậy... Bọn hắn sẽ xin được thư giới thiệu trở về thành phố, trước cứ xin nghỉ phép về thành phố tìm đơn vị tiếp nhận đã, không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Đầu óc Thẩm Hậu An choáng váng.
Nhưng đôi mắt trong suốt kia như có thể xoa dịu mọi sự xao động, tất cả lửa nóng trong lòng, bị con ngươi trong suốt này hắt một chậu nước lạnh.
Đáy lòng nóng rực của Thẩm Hậu An trong nháy mắt nguội lạnh, hắn thu lại tâm tư, bị chính mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tống gia là ai?
Ông cụ Tống làm đại đội trưởng mấy chục năm, rất có uy danh ở thôn Tống gia.
Ông Tống là cán bộ xã, thành tích vô cùng xuất sắc, chắc không bao lâu nữa sẽ được thăng chức.
Tống Văn Cảnh thì sao? Nghe nói vừa mới vào bộ đội đã lập được không ít công lao, tuổi còn trẻ đã được lãnh đạo dẫn theo bên người tự mình bồi dưỡng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro