Thập Niên 70: Vợ Chạy Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!
Chương 2
Long Nữ Dạ Bạch
2024-07-10 07:00:30
Cứu mạng! Tuy rằng cô vẫn luôn nói muốn biến thành đàn ông nhưng cô chưa nói muốn biến thành một người đàn ông nghèo kiết xác, không bằng cấp, cái gì cũng không có như này đâu nha.
Gặp phải đả kích chấn động level địa cầu như vậy khiến đầu Tưởng Nghênh Nam ong ong, đau như bị ai cầm búa nện bịch bịch, trước mắt cô tối sầm xỉu thẳng cẳng. Sau đó cô bé kia đã lao ra ngoài gọi người, lúc sau thì hai vợ chồng già này tới.
Tưởng Nghênh Nam nằm ở trên giường phát sốt một ngày, nghe những người này nói chuyện ở bên tai, cô cũng đại khái hiểu rõ một vài việc. Ví dụ như hai vợ chồng già kia là cha mẹ hiện tại của “anh”. Bây giờ cũng không phải ở trong núi sâu gì mà do cô xuyên không đến thời kỳ trước khi cải cách.
Đối với Tưởng Nghênh Nam mà nói, thế này còn không bằng xuyên thẳng vào sâu trong núi đâu. Thời kỳ này cô không biết nhiều lắm nhưng cũng biết lúc này cuộc sống người dân còn không tốt bằng dân miền núi nữa. Mà càng làm cho cô tuyệt vọng hơn là: Cơ thể mà cô xuyên qua cũng tên là Tưởng Nghênh Nam, có hai đứa con nhỏ, và…. Mẹ của chúng trốn rồi.
Không sai, chính là trốn, bỏ chồng bỏ con chạy trốn.
Hình như là trốn theo một gã nào đó ở thôn bên cạnh. Tưởng Nghênh Nam không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết mấy người trong thôn cùng nhau hỗ trợ tìm, tìm thật nhiều ngày cũng chưa tìm được người, cuối cùng “Tưởng Nghênh Nam này” không chịu nổi cú sốc nên đã ngã bệnh.
Đôi vợ chồng già kia đang thương lượng nấu cháo cho Tưởng Nghênh Nam ăn, chờ bọn họ đi rồi Tưởng Nghênh Nam mở mắt.
Hai đứa nhỏ mặc áo vá ghé vào trước giường Tưởng Nghênh Nam, kinh ngạc vui mừng nói: “Cha tỉnh rồi, con đi tìm bà nội.”
“Đừng đi.” Tưởng Nghênh Nam duỗi tay ngăn hai đứa nhỏ lại, nói: “Vì sao mẹ các con lại bỏ đi?”
Hai đứa nhỏ thoạt nhìn còn tương đối ngây thơ, chuyện của người lớn cũng sẽ không nói với mấy đứa nhỏ, cậu bé kia bèn nói: “Bà nội nói mẹ không chịu được cuộc sống khổ cực.”
Là bởi vì trong nhà quá nghèo cho nên bỏ đi sao? Tưởng Nghênh Nam duỗi tay gãi gãi tóc, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì. Kỳ thật mấy ngày này Tưởng Nghênh Nam cũng sẽ nhớ tới một vài ký ức của nguyên chủ nhưng không phải rất nhiều mà còn rất vụn vặt, cơ bản không có giá trị gì, hiện tại nghe thấy đứa nhỏ nói chuyện trong đầu Tưởng Nghênh Nam không khống chế được mà hiện lên một vài ký ức.
Những chuyện này đều về người vợ tên Kha Chiêu Đệ không chịu nổi cuộc sống khổ cực mà bỏ trốn cùng người khác kia. Thật ra tên “Tưởng Nghênh Nam” này vẫn luôn là thanh niên ham ăn biếng làm, hơn nữa cũng không phải sau khi kết hôn mới biến thành như vậy. Vậy thì vì sao mà lúc trước Kha Chiêu Đệ còn bằng lòng gả cho hắn, còn sinh con đẻ cái, mãi đến khi đứa nhỏ được 4 tuổi thì mới bỏ đi chứ!
Thời cổ có hồng nhan họa thủy, mà cuộc sống của Kha Chiêu Đệ đau khổ như này, đại khái có thể quy tội cho lam nhan họa thủy.
Bốn năm trước Tưởng Nghênh Nam 18 tuổi vóc dáng gầy cao, lại vì lười không thường xuyên làm việc, cho nên làn da cũng trắng nõn sạch sẽ. Một đám thanh niên đi chung thì hắn sẽ là người khiến cho người khác chú ý nhất.
Đều nói đàn ông thích cô gái xinh đẹp, phụ nữ cũng thích đàn ông đẹp trai đấy. Đặc biệt là ở giữa một đám lùn phụ trợ, vẻ đẹp của Tưởng Nghênh Nam càng thêm khó có được. Các cô gái trong thôn làng tuy rằng không nói nhưng đều thích nhìn lén Tưởng Nghênh Nam. Nếu Tưởng Nghênh Nam liếc mắt nhìn cô gái nào nhiều hơn một cái thì cô gái kia nhất định sẽ mặt đỏ tim đập hồi lâu.
Biết mình có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, Kha Chiêu Đệ không dự định đi theo con đường chậm rãi phát triển cảm tình. Cô ta trở về nói chuyện với mẹ mình. Lúc ấy mẹ cô ta đã khuyên cô ta, nói tìm đàn ông không thể nhìn mặt, tên Tưởng Nghênh Nam kia ham ăn biếng làm còn thích bài bạc, cô ta mà gả cho hắn sẽ phải chịu khổ.
Kha Chiêu Đệ tưởng tượng đến cảnh Tưởng Nghênh Nam và con nhỏ hai Hà ở bên nhau nói chuyện lúc trưa, chỉ cảm thấy không thể chờ đợi nữa. Nếu lại chờ đợi Tưởng Nghênh Nam sẽ thuộc về người khác. Cô ta tỏ vẻ sau khi kết hôn nhất định sẽ khiến Tưởng Nghênh Nam sửa lại thói hư tật xấu nghiêm túc làm việc, khuyên can mãi vài ngày, mẹ cô ta không chịu nổi, rốt cuộc đồng ý.
Sau khi Kha Chiêu Đệ bàn bạc với người lớn xong bèn tìm bà mối đi đến nhà Tưởng Nghênh Nam nói chuyện. Cha mẹ của Tưởng Nghênh Nam đang buồn rầu không biết nên khuyên bảo thằng con chỉ biết ăn ngon lười làm như thế nào cho tốt, thấy như vậy sao có thể không đồng ý? Hai người bọn họ nghĩ rằng mình không quản được, không bằng để cho con dâu quản hắn đi.
Gặp phải đả kích chấn động level địa cầu như vậy khiến đầu Tưởng Nghênh Nam ong ong, đau như bị ai cầm búa nện bịch bịch, trước mắt cô tối sầm xỉu thẳng cẳng. Sau đó cô bé kia đã lao ra ngoài gọi người, lúc sau thì hai vợ chồng già này tới.
Tưởng Nghênh Nam nằm ở trên giường phát sốt một ngày, nghe những người này nói chuyện ở bên tai, cô cũng đại khái hiểu rõ một vài việc. Ví dụ như hai vợ chồng già kia là cha mẹ hiện tại của “anh”. Bây giờ cũng không phải ở trong núi sâu gì mà do cô xuyên không đến thời kỳ trước khi cải cách.
Đối với Tưởng Nghênh Nam mà nói, thế này còn không bằng xuyên thẳng vào sâu trong núi đâu. Thời kỳ này cô không biết nhiều lắm nhưng cũng biết lúc này cuộc sống người dân còn không tốt bằng dân miền núi nữa. Mà càng làm cho cô tuyệt vọng hơn là: Cơ thể mà cô xuyên qua cũng tên là Tưởng Nghênh Nam, có hai đứa con nhỏ, và…. Mẹ của chúng trốn rồi.
Không sai, chính là trốn, bỏ chồng bỏ con chạy trốn.
Hình như là trốn theo một gã nào đó ở thôn bên cạnh. Tưởng Nghênh Nam không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết mấy người trong thôn cùng nhau hỗ trợ tìm, tìm thật nhiều ngày cũng chưa tìm được người, cuối cùng “Tưởng Nghênh Nam này” không chịu nổi cú sốc nên đã ngã bệnh.
Đôi vợ chồng già kia đang thương lượng nấu cháo cho Tưởng Nghênh Nam ăn, chờ bọn họ đi rồi Tưởng Nghênh Nam mở mắt.
Hai đứa nhỏ mặc áo vá ghé vào trước giường Tưởng Nghênh Nam, kinh ngạc vui mừng nói: “Cha tỉnh rồi, con đi tìm bà nội.”
“Đừng đi.” Tưởng Nghênh Nam duỗi tay ngăn hai đứa nhỏ lại, nói: “Vì sao mẹ các con lại bỏ đi?”
Hai đứa nhỏ thoạt nhìn còn tương đối ngây thơ, chuyện của người lớn cũng sẽ không nói với mấy đứa nhỏ, cậu bé kia bèn nói: “Bà nội nói mẹ không chịu được cuộc sống khổ cực.”
Là bởi vì trong nhà quá nghèo cho nên bỏ đi sao? Tưởng Nghênh Nam duỗi tay gãi gãi tóc, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì. Kỳ thật mấy ngày này Tưởng Nghênh Nam cũng sẽ nhớ tới một vài ký ức của nguyên chủ nhưng không phải rất nhiều mà còn rất vụn vặt, cơ bản không có giá trị gì, hiện tại nghe thấy đứa nhỏ nói chuyện trong đầu Tưởng Nghênh Nam không khống chế được mà hiện lên một vài ký ức.
Những chuyện này đều về người vợ tên Kha Chiêu Đệ không chịu nổi cuộc sống khổ cực mà bỏ trốn cùng người khác kia. Thật ra tên “Tưởng Nghênh Nam” này vẫn luôn là thanh niên ham ăn biếng làm, hơn nữa cũng không phải sau khi kết hôn mới biến thành như vậy. Vậy thì vì sao mà lúc trước Kha Chiêu Đệ còn bằng lòng gả cho hắn, còn sinh con đẻ cái, mãi đến khi đứa nhỏ được 4 tuổi thì mới bỏ đi chứ!
Thời cổ có hồng nhan họa thủy, mà cuộc sống của Kha Chiêu Đệ đau khổ như này, đại khái có thể quy tội cho lam nhan họa thủy.
Bốn năm trước Tưởng Nghênh Nam 18 tuổi vóc dáng gầy cao, lại vì lười không thường xuyên làm việc, cho nên làn da cũng trắng nõn sạch sẽ. Một đám thanh niên đi chung thì hắn sẽ là người khiến cho người khác chú ý nhất.
Đều nói đàn ông thích cô gái xinh đẹp, phụ nữ cũng thích đàn ông đẹp trai đấy. Đặc biệt là ở giữa một đám lùn phụ trợ, vẻ đẹp của Tưởng Nghênh Nam càng thêm khó có được. Các cô gái trong thôn làng tuy rằng không nói nhưng đều thích nhìn lén Tưởng Nghênh Nam. Nếu Tưởng Nghênh Nam liếc mắt nhìn cô gái nào nhiều hơn một cái thì cô gái kia nhất định sẽ mặt đỏ tim đập hồi lâu.
Biết mình có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, Kha Chiêu Đệ không dự định đi theo con đường chậm rãi phát triển cảm tình. Cô ta trở về nói chuyện với mẹ mình. Lúc ấy mẹ cô ta đã khuyên cô ta, nói tìm đàn ông không thể nhìn mặt, tên Tưởng Nghênh Nam kia ham ăn biếng làm còn thích bài bạc, cô ta mà gả cho hắn sẽ phải chịu khổ.
Kha Chiêu Đệ tưởng tượng đến cảnh Tưởng Nghênh Nam và con nhỏ hai Hà ở bên nhau nói chuyện lúc trưa, chỉ cảm thấy không thể chờ đợi nữa. Nếu lại chờ đợi Tưởng Nghênh Nam sẽ thuộc về người khác. Cô ta tỏ vẻ sau khi kết hôn nhất định sẽ khiến Tưởng Nghênh Nam sửa lại thói hư tật xấu nghiêm túc làm việc, khuyên can mãi vài ngày, mẹ cô ta không chịu nổi, rốt cuộc đồng ý.
Sau khi Kha Chiêu Đệ bàn bạc với người lớn xong bèn tìm bà mối đi đến nhà Tưởng Nghênh Nam nói chuyện. Cha mẹ của Tưởng Nghênh Nam đang buồn rầu không biết nên khuyên bảo thằng con chỉ biết ăn ngon lười làm như thế nào cho tốt, thấy như vậy sao có thể không đồng ý? Hai người bọn họ nghĩ rằng mình không quản được, không bằng để cho con dâu quản hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro