Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 6
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Thể chất đương nhiên là chẳng tốt được đến đâu, chân tay gầy tong teo, so với cơ thể cũ của Triệu Gia Lệ, phần mông và ngực dường như bị co rút lại, hơn nữa cả đôi chân dài khiến cô kêu ngạo cũng không còn, nhìn tổng thể giống như một học sinh cấp ba còn chưa dậy thì.
Cũng may bây giờ tuổi còn trẻ, hẳn là vẫn còn không gian để phát triển...
Điều kiện sức khỏe thế này, tỷ phú tương lai chắc hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú.
Dù sao trong tiểu thuyết có nói anh ta khá thích những cô gái giàu sang phú quý, kiều diễm quyến rũ, đương nhiên sẽ không ra tay tàn phá bông hoa nhỏ bị bệnh tật triền miên này, chỉ cần sống qua hai năm nữa, tham gia vào cuộc thi đại học, là họ có thể đường ai nấy đi.
Lúc xẩm tối, Vương Mỹ Lan lại đến, lần này bà mang đến hai tấm vải:
"Chị cả, Lệ Lệ kết hôn em cũng không có gì tặng, vừa hay trong xưởng còn dư lại miếng vải được phân phối xuống, chị may quần áo cho Lệ Lệ. Tiểu Từ là thanh niên trí thức từ thành phố về, gia cảnh chắc là không tệ, được ăn ngon mặc đẹp, Lệ Lệ của chúng ta cũng không thể chịu tủi thân."
Thời kỳ này vải vóc đều cần tiền và phiếu vải, ăn còn không đủ no, ai lại bỏ tiền ra mua quần áo, có mặc đã là tốt lắm rồi.
Vương Mỹ Quyên biết em gái có thể lấy được hai miếng vải chủ yếu là vì em rể là phó quản đốc xưởng dệt.
"Được, đợi mấy hôm nữa em và em rể rảnh rỗi dẫn hai đứa con trai đến ăn cơm, không dư dả tiền để làm tiệc, nhưng nấu một bữa cơm gia đình thì vẫn đủ."
"Vâng, vậy em về trước, ngày mai Văn Kiệt còn phải đến trường, em phải chuẩn bị đồ ăn sáng."
Hai mẹ con ở bệnh viện một đêm, sáng hôm sau Triệu Gia Lệ xuất viện.
Con trai Vương Mỹ Quyên - Triệu Quốc Huy đứng hàng thứ ba trong nhà, biết sáng nay em gái xuất viện, lập tức lái máy kéo của thôn đến, lúc đưa lương thực đồng thời đón mẹ và em gái cùng về nhà.
...
Máy kéo nổ ầm ầm cả đường đi, lốp xe nghiền xuống con đường nhỏ trong làng đầy ổ gà ổ vịt, làm chiếc xe liên tục xóc nảy.
Triệu Gia Lệ cảm thấy mình bị lắc lư sắp long cả não ra, khó khăn lắm mới về đến nhà, sắc mặt vừa tốt lên đã lại trắng bệch.
Từ trước đến nay cô chưa từng phải chịu khổ như thế, điều kiện gia đình bố mẹ nuôi không tệ, về phương diện vật chất chưa từng khắt khe với cô con gái nuôi, thậm chí còn có ý bồi dưỡng Triệu Gia Lệ, sau này sẽ giúp đỡ con trai mình.
Cũng may bây giờ tuổi còn trẻ, hẳn là vẫn còn không gian để phát triển...
Điều kiện sức khỏe thế này, tỷ phú tương lai chắc hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú.
Dù sao trong tiểu thuyết có nói anh ta khá thích những cô gái giàu sang phú quý, kiều diễm quyến rũ, đương nhiên sẽ không ra tay tàn phá bông hoa nhỏ bị bệnh tật triền miên này, chỉ cần sống qua hai năm nữa, tham gia vào cuộc thi đại học, là họ có thể đường ai nấy đi.
Lúc xẩm tối, Vương Mỹ Lan lại đến, lần này bà mang đến hai tấm vải:
"Chị cả, Lệ Lệ kết hôn em cũng không có gì tặng, vừa hay trong xưởng còn dư lại miếng vải được phân phối xuống, chị may quần áo cho Lệ Lệ. Tiểu Từ là thanh niên trí thức từ thành phố về, gia cảnh chắc là không tệ, được ăn ngon mặc đẹp, Lệ Lệ của chúng ta cũng không thể chịu tủi thân."
Thời kỳ này vải vóc đều cần tiền và phiếu vải, ăn còn không đủ no, ai lại bỏ tiền ra mua quần áo, có mặc đã là tốt lắm rồi.
Vương Mỹ Quyên biết em gái có thể lấy được hai miếng vải chủ yếu là vì em rể là phó quản đốc xưởng dệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, đợi mấy hôm nữa em và em rể rảnh rỗi dẫn hai đứa con trai đến ăn cơm, không dư dả tiền để làm tiệc, nhưng nấu một bữa cơm gia đình thì vẫn đủ."
"Vâng, vậy em về trước, ngày mai Văn Kiệt còn phải đến trường, em phải chuẩn bị đồ ăn sáng."
Hai mẹ con ở bệnh viện một đêm, sáng hôm sau Triệu Gia Lệ xuất viện.
Con trai Vương Mỹ Quyên - Triệu Quốc Huy đứng hàng thứ ba trong nhà, biết sáng nay em gái xuất viện, lập tức lái máy kéo của thôn đến, lúc đưa lương thực đồng thời đón mẹ và em gái cùng về nhà.
...
Máy kéo nổ ầm ầm cả đường đi, lốp xe nghiền xuống con đường nhỏ trong làng đầy ổ gà ổ vịt, làm chiếc xe liên tục xóc nảy.
Triệu Gia Lệ cảm thấy mình bị lắc lư sắp long cả não ra, khó khăn lắm mới về đến nhà, sắc mặt vừa tốt lên đã lại trắng bệch.
Từ trước đến nay cô chưa từng phải chịu khổ như thế, điều kiện gia đình bố mẹ nuôi không tệ, về phương diện vật chất chưa từng khắt khe với cô con gái nuôi, thậm chí còn có ý bồi dưỡng Triệu Gia Lệ, sau này sẽ giúp đỡ con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro