Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Cửa Hàng Bách H...
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Đôi vợ chồng son lại làm hòa, rồi dẫn anh vợ đến cửa hàng bách hóa.
Trên đường đi Từ Thiên Thành có chút không yên lòng.
Sở dĩ xảy ra chuyện hiểu lầm ngày hôm nay ngoài lý do hai người họ quá thân mật thì chủ yếu là do thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô gái quê này dành cho anh, khiến anh nghĩ trong lòng cô có người khác.
Chỉ là người ta không nuôi nổi một vị tiểu thư yếu ớt như vậy, vì đến tuổi lại thêm những lời xì xào trong thôn nên cô mới gả cho mình cứu vớt thể diện.
Mặc dù đối với anh mà nói cuộc sống hôn nhân lạnh nhạt tương kính như tân có vẻ rất lý tưởng, nhưng mắt nhìn người đàn ông khác đến gần cô thì anh lại không kìm được cơn giận.
Tức giận đến mất trí, giống như một người chồng bị vợ cắm sừng vậy.
Có lẽ do bây giờ họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, được pháp luật thừa nhận nên có chút ham muốn chiếm hữu.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì đều không muốn bị vợ cắm sừng bị người giễu cợt... nhỉ!
Anh đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ thì bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo, dễ nghe như chim sơn ca của cô gái.
"Thập niên bảy mươi... Chậc, cửa hàng bách hóa này nhỏ hơn mình tưởng nhiều."
Triệu Gia Lệ đã dạo chơi qua rất nhiều khu trung tâm thương mại lớn trong đô thị thời hiện đại, nên lúc này sự hiếu kỳ đã giảm hơn nửa.
Cửa hàng bách hóa nhỏ bên ngoài tiểu khu nhà bố mẹ nuôi của cô còn lớn hơn chỗ này.
Đương nhiên cũng có thể bởi vì là ở huyện nên cửa hàng bách hóa tương đối nhỏ.
Từ Thiên Thành không biết cô đang nghĩ gì: "Vậy em có đi không?"
"Đi! Tất nhiên là đi chứ."
Đồ tuy ít nhưng có khi sẽ có món hợp ý mình cũng nên.
Thời đại này hàng hóa có thể không đẹp như thời hiện đại nhưng chất lượng chắc chắn là đạt tiêu chuẩn.
Việc đi dạo trong cửa hàng bách hóa có lẽ thích hợp với cặp đôi đang hẹn hò hoặc đã kết hôn, nên Triệu Quốc Đống không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người.
"Vợ chồng hai đứa vào dạo đi! Anh xách nhiều đồ không tiện, anh chờ ở bên ngoài sẽ tốt hơn. Lệ Lệ, đừng đi dạo quá lâu."
Triệu Gia Lệ gật đầu cho có, sau đó vui vẻ chạy vào cửa hàng bách hóa.
Lâu lắm rồi không đi shopping, lần này cô sẽ mua sắm cho thỏa!
Thời đại này các mặt hàng trong cửa hàng bách hóa không phong phú nhiều chủng loại.
Ngay cả khi có tiền và phiếu thì rất nhiều thứ phải giành giật mới có được.
Các cửa hàng ở thị trấn không bằng các cửa hàng bách hóa ở thành phố, chứ đừng nói tới cửa hàng ở tỉnh.
Trên đường đi Từ Thiên Thành có chút không yên lòng.
Sở dĩ xảy ra chuyện hiểu lầm ngày hôm nay ngoài lý do hai người họ quá thân mật thì chủ yếu là do thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô gái quê này dành cho anh, khiến anh nghĩ trong lòng cô có người khác.
Chỉ là người ta không nuôi nổi một vị tiểu thư yếu ớt như vậy, vì đến tuổi lại thêm những lời xì xào trong thôn nên cô mới gả cho mình cứu vớt thể diện.
Mặc dù đối với anh mà nói cuộc sống hôn nhân lạnh nhạt tương kính như tân có vẻ rất lý tưởng, nhưng mắt nhìn người đàn ông khác đến gần cô thì anh lại không kìm được cơn giận.
Tức giận đến mất trí, giống như một người chồng bị vợ cắm sừng vậy.
Có lẽ do bây giờ họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, được pháp luật thừa nhận nên có chút ham muốn chiếm hữu.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì đều không muốn bị vợ cắm sừng bị người giễu cợt... nhỉ!
Anh đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ thì bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo, dễ nghe như chim sơn ca của cô gái.
"Thập niên bảy mươi... Chậc, cửa hàng bách hóa này nhỏ hơn mình tưởng nhiều."
Triệu Gia Lệ đã dạo chơi qua rất nhiều khu trung tâm thương mại lớn trong đô thị thời hiện đại, nên lúc này sự hiếu kỳ đã giảm hơn nửa.
Cửa hàng bách hóa nhỏ bên ngoài tiểu khu nhà bố mẹ nuôi của cô còn lớn hơn chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên cũng có thể bởi vì là ở huyện nên cửa hàng bách hóa tương đối nhỏ.
Từ Thiên Thành không biết cô đang nghĩ gì: "Vậy em có đi không?"
"Đi! Tất nhiên là đi chứ."
Đồ tuy ít nhưng có khi sẽ có món hợp ý mình cũng nên.
Thời đại này hàng hóa có thể không đẹp như thời hiện đại nhưng chất lượng chắc chắn là đạt tiêu chuẩn.
Việc đi dạo trong cửa hàng bách hóa có lẽ thích hợp với cặp đôi đang hẹn hò hoặc đã kết hôn, nên Triệu Quốc Đống không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người.
"Vợ chồng hai đứa vào dạo đi! Anh xách nhiều đồ không tiện, anh chờ ở bên ngoài sẽ tốt hơn. Lệ Lệ, đừng đi dạo quá lâu."
Triệu Gia Lệ gật đầu cho có, sau đó vui vẻ chạy vào cửa hàng bách hóa.
Lâu lắm rồi không đi shopping, lần này cô sẽ mua sắm cho thỏa!
Thời đại này các mặt hàng trong cửa hàng bách hóa không phong phú nhiều chủng loại.
Ngay cả khi có tiền và phiếu thì rất nhiều thứ phải giành giật mới có được.
Các cửa hàng ở thị trấn không bằng các cửa hàng bách hóa ở thành phố, chứ đừng nói tới cửa hàng ở tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro