Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Đồ Của Anh Cũng...
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Vừa nghĩ vậy, anh cảm thấy cuộc hôn nhân của hai đứa không còn không đáng tin cậy nữa, dù sao trong thị trấn cũng không ai giàu có sẵn sàng vung tiền cho em gái tiêu như em rể.
“Cái đứa con gái tiêu hoang này, đến thị trấn mua bao nhiêu đồ mà dọn dẹp lâu vậy chứ?” Dương Hiểu Bình chỉ hận không thể mở cửa sổ ra nhìn.
Bọn họ nhìn thấy gần hết túi mà anh hai chở về bằng xe đạp, chủ yếu là vải bông, cây bông, kẹo và thịt để đãi tiệc.
Còn đám đồ đạc chất đầy ở đằng trước xe đạp mà em cô và thanh niên Từ mới mua thì không.
Vương Mỹ Quyên đi ra múc nước thì đúng lúc nhìn thấy con dâu ba đang nghiêng đầu:
“Vợ thằng ba, con không đi làm việc còn ở đây xem cái gì? Trưa nay có còn muốn ăn cơm nữa không đấy?"
Dương Hiểu Bình sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống tiếp tục nhặt rau.
Mặc dù cô cảm thấy rất buồn khi bớt đi một chiếc áo, nhưng chuyến đi này có thể được coi là bội thu.
Bánh xà phòng mà Triệu Gia Lệ nhớ nhung nhiều ngày thì đã có.
Đồ cưới và váy mới để mặc sau cô cũng mua rồi, còn có các loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da của thập niên 70 để có thể khiến cô trông thật đẹp.
Cùng với thịt bò khô, kẹo bơ cứng và sữa mạch nha từ nhà giàu nhất họ Từ gửi đến, có cả đồ ăn thức uống, sẽ giúp cô bổ sung dưỡng chất, bồi bổ cho cơ thể.
Từ Thiên Thành lấy hải sản khô và một nửa kẹo bơ cứng đưa cho Vương Mỹ Quyên.
Vốn dĩ anh muốn chia cả thịt bò khô và sữa mạch nha nữa, nhưng Triệu Gia Lệ đã ôm chặt vào lòng không cho chia.
“Em là một bệnh nhân đấy, thực sự cần bổ sung dinh dưỡng, anh đã chia một nửa số kẹo bơ cứng rồi, vả lại còn dư một ít đường trái cây mà chúng ta mua cho tiệc cưới nữa.”
Với lại cái quan trọng nhất là cô vẫn muốn cao thêm, sữa mạch nha là sản phẩm từ sữa giàu đạm, uống thêm vài hộp nữa không chừng lại có tác dụng.
Yêu cầu của Triệu Gia Lệ không cao, chỉ cần cô cao 1 mét 6 là được rồi.
Chênh lệch giữa đôi chân dài 1 mét 68 của lúc trước và 1 mét 57 của hiện tại là quá lớn, hiện giờ trong lòng cô có một khát vọng lớn lao với chiều cao, không hề thua kém phẫu thuật trị bệnh chút nào.
Từ Thiên Thành có chút đau đầu, lại không tiện lấy đồ từ trong ngực của cô.
“Chia một hộp đi, tháng tới anh đưa hết cho em, được không?”
“Không được!”
Triệu Gia Lệ lập tức từ chối, coi như đương nhiên:
“Tháng sau gửi tới cũng là của em, chúng ta kết hôn rồi thì đồ của anh là đồ của em, do em quyết, khi nào cơ thể khỏe lại thì em sẽ chia một ít."
“Cái đứa con gái tiêu hoang này, đến thị trấn mua bao nhiêu đồ mà dọn dẹp lâu vậy chứ?” Dương Hiểu Bình chỉ hận không thể mở cửa sổ ra nhìn.
Bọn họ nhìn thấy gần hết túi mà anh hai chở về bằng xe đạp, chủ yếu là vải bông, cây bông, kẹo và thịt để đãi tiệc.
Còn đám đồ đạc chất đầy ở đằng trước xe đạp mà em cô và thanh niên Từ mới mua thì không.
Vương Mỹ Quyên đi ra múc nước thì đúng lúc nhìn thấy con dâu ba đang nghiêng đầu:
“Vợ thằng ba, con không đi làm việc còn ở đây xem cái gì? Trưa nay có còn muốn ăn cơm nữa không đấy?"
Dương Hiểu Bình sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống tiếp tục nhặt rau.
Mặc dù cô cảm thấy rất buồn khi bớt đi một chiếc áo, nhưng chuyến đi này có thể được coi là bội thu.
Bánh xà phòng mà Triệu Gia Lệ nhớ nhung nhiều ngày thì đã có.
Đồ cưới và váy mới để mặc sau cô cũng mua rồi, còn có các loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da của thập niên 70 để có thể khiến cô trông thật đẹp.
Cùng với thịt bò khô, kẹo bơ cứng và sữa mạch nha từ nhà giàu nhất họ Từ gửi đến, có cả đồ ăn thức uống, sẽ giúp cô bổ sung dưỡng chất, bồi bổ cho cơ thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thiên Thành lấy hải sản khô và một nửa kẹo bơ cứng đưa cho Vương Mỹ Quyên.
Vốn dĩ anh muốn chia cả thịt bò khô và sữa mạch nha nữa, nhưng Triệu Gia Lệ đã ôm chặt vào lòng không cho chia.
“Em là một bệnh nhân đấy, thực sự cần bổ sung dinh dưỡng, anh đã chia một nửa số kẹo bơ cứng rồi, vả lại còn dư một ít đường trái cây mà chúng ta mua cho tiệc cưới nữa.”
Với lại cái quan trọng nhất là cô vẫn muốn cao thêm, sữa mạch nha là sản phẩm từ sữa giàu đạm, uống thêm vài hộp nữa không chừng lại có tác dụng.
Yêu cầu của Triệu Gia Lệ không cao, chỉ cần cô cao 1 mét 6 là được rồi.
Chênh lệch giữa đôi chân dài 1 mét 68 của lúc trước và 1 mét 57 của hiện tại là quá lớn, hiện giờ trong lòng cô có một khát vọng lớn lao với chiều cao, không hề thua kém phẫu thuật trị bệnh chút nào.
Từ Thiên Thành có chút đau đầu, lại không tiện lấy đồ từ trong ngực của cô.
“Chia một hộp đi, tháng tới anh đưa hết cho em, được không?”
“Không được!”
Triệu Gia Lệ lập tức từ chối, coi như đương nhiên:
“Tháng sau gửi tới cũng là của em, chúng ta kết hôn rồi thì đồ của anh là đồ của em, do em quyết, khi nào cơ thể khỏe lại thì em sẽ chia một ít."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro