Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Hào Phóng
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Lúc này Triệu Gia Lệ mới xoay người lại, nở nụ cười ngọt ngào: "Thương lượng như vậy sớm hơn thì chúng ta không cần tranh luận rồi."
Chị gái bán hàng: "..."
Từ Thiên Thành: "..."
Triệu Gia Lệ dùng cái giá rẻ nhất để mua được vải bông không tệ nên tâm tình vui vẻ, cô mua thêm son môi màu đỏ thẫm và bút kẻ lông mày.
Sắp đi dạo xong thì cô phát hiện một đôi giày da nhỏ màu đen kiểu có dây buộc, gót giày cao hai phân, mang phong cách cổ điển của Anh Quốc, có thể dùng đi hàng ngày hoặc phối với bất kỳ loại quần áo nào đều được.
Dĩ nhiên là giá cũng rất cao, tới mười ba đồng đại dương, bằng nhà bình thường ăn uống gần nửa năm.
Thấy cô nhìn háo hức, đáng yêu như cún con, Từ Thiên Thành khẽ động lòng, miệng nhanh hơn não: "Thích thì mua đi, chúng ta không thiếu chút tiền này."
Nghe thấy giọng điệu hào phóng như vậy, chị gái bán hàng vô cùng hâm mộ.
Một người đàn ông đẹp trai như thế mà lại còn sẵn sàng mua đôi giày đắt như vậy cho người yêu, cô gái này đúng là tốt số.
Nếu Triệu Gia Lệ có thể nghe được lời này nhất định cô sẽ thầm nghĩ trong bụng: "Có ích thì ra tay hào phóng, vô dụng thì bỏ đi như giày rách, phúc phần này cô có muốn không."
Hiện tại tâm trạng của cô rất tốt nên cũng sẵn sàng nể mặt Từ Thiên Thành, đôi mắt cô như cười toát lên sự vui sướng:
"Cám ơn anh, hôm nay anh thật đẹp trai! Tiêu tiền mua đồ cho em là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất thiên hạ, sau này em cũng sẽ tốt với anh hơn chút."
Từ Thiên Thành được cô khen đến đỏ mặt, chỉ muốn tìm kẽ nứt nào đó mà chui vào.
Anh chưa thấy ai mặt dày như vậy.
Giày đặt trên kệ đi vào chân hơi rộng, cũng may vẫn còn đôi giống vậy mà kích cỡ nhỏ hơn.
Triệu Gia Lệ đi giày vào rồi thì không nỡ cởi ra, cô cất thẳng giày vải của mình vào trong túi.
Giày da giẫm xuống đất kêu lộp bộp, cô ngước cổ đắc ý đi ra ngoài trước ánh mắt hâm mộ của đám phụ nữ, trông hệt như một nàng công nhỏ kiêu ngạo.
Từ Thiên Thành nhìn thấy thế khóe môi khẽ cong lên.
Tuy rằng đôi khi cô thật khiến người ta rất bực, nhưng phần lớn thời gian lại khá an phận, thỉnh thoảng lại thể hiện ra sự dễ thương đặc biệt của mình.
...
Bên ngoài cửa hàng bách hóa.
Triệu Quốc Đống chờ đợi lâu nên hơi mất kiên nhẫn.
Tuy rằng trước đây khi cùng vợ đi mua sắm cũng mất nhiều thời gian, nhưng bây giờ chờ ở bên ngoài thì anh chỉ cảm thấy thời gian dài dằng dặc.
Anh đang do dự xem có nên đến đồn công an giao nộp hung khí hay không thì thấy em gái đi ra.
Chị gái bán hàng: "..."
Từ Thiên Thành: "..."
Triệu Gia Lệ dùng cái giá rẻ nhất để mua được vải bông không tệ nên tâm tình vui vẻ, cô mua thêm son môi màu đỏ thẫm và bút kẻ lông mày.
Sắp đi dạo xong thì cô phát hiện một đôi giày da nhỏ màu đen kiểu có dây buộc, gót giày cao hai phân, mang phong cách cổ điển của Anh Quốc, có thể dùng đi hàng ngày hoặc phối với bất kỳ loại quần áo nào đều được.
Dĩ nhiên là giá cũng rất cao, tới mười ba đồng đại dương, bằng nhà bình thường ăn uống gần nửa năm.
Thấy cô nhìn háo hức, đáng yêu như cún con, Từ Thiên Thành khẽ động lòng, miệng nhanh hơn não: "Thích thì mua đi, chúng ta không thiếu chút tiền này."
Nghe thấy giọng điệu hào phóng như vậy, chị gái bán hàng vô cùng hâm mộ.
Một người đàn ông đẹp trai như thế mà lại còn sẵn sàng mua đôi giày đắt như vậy cho người yêu, cô gái này đúng là tốt số.
Nếu Triệu Gia Lệ có thể nghe được lời này nhất định cô sẽ thầm nghĩ trong bụng: "Có ích thì ra tay hào phóng, vô dụng thì bỏ đi như giày rách, phúc phần này cô có muốn không."
Hiện tại tâm trạng của cô rất tốt nên cũng sẵn sàng nể mặt Từ Thiên Thành, đôi mắt cô như cười toát lên sự vui sướng:
"Cám ơn anh, hôm nay anh thật đẹp trai! Tiêu tiền mua đồ cho em là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất thiên hạ, sau này em cũng sẽ tốt với anh hơn chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thiên Thành được cô khen đến đỏ mặt, chỉ muốn tìm kẽ nứt nào đó mà chui vào.
Anh chưa thấy ai mặt dày như vậy.
Giày đặt trên kệ đi vào chân hơi rộng, cũng may vẫn còn đôi giống vậy mà kích cỡ nhỏ hơn.
Triệu Gia Lệ đi giày vào rồi thì không nỡ cởi ra, cô cất thẳng giày vải của mình vào trong túi.
Giày da giẫm xuống đất kêu lộp bộp, cô ngước cổ đắc ý đi ra ngoài trước ánh mắt hâm mộ của đám phụ nữ, trông hệt như một nàng công nhỏ kiêu ngạo.
Từ Thiên Thành nhìn thấy thế khóe môi khẽ cong lên.
Tuy rằng đôi khi cô thật khiến người ta rất bực, nhưng phần lớn thời gian lại khá an phận, thỉnh thoảng lại thể hiện ra sự dễ thương đặc biệt của mình.
...
Bên ngoài cửa hàng bách hóa.
Triệu Quốc Đống chờ đợi lâu nên hơi mất kiên nhẫn.
Tuy rằng trước đây khi cùng vợ đi mua sắm cũng mất nhiều thời gian, nhưng bây giờ chờ ở bên ngoài thì anh chỉ cảm thấy thời gian dài dằng dặc.
Anh đang do dự xem có nên đến đồn công an giao nộp hung khí hay không thì thấy em gái đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro