Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Thiết Kế Váy Cư...
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Thật đáng tiếc khi cuộc hôn nhân đầu tiên của cô lại dành cho gã Từ Thiên Thành thối tha kia, nhưng may mắn khuôn mặt anh ta đủ đẹp trai, mang ra ngoài cũng khá hãnh diện.
Nghĩ như vậy trong lòng Triệu Giai Lệ cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Hơn nữa khi ở thành phố Bắc Kinh người đàn ông thối tha kia quang vinh cỡ nào, còn chưa đính hôn mà người trong nhà làm như tuyển chọn Thái tử phi, kén cá chọn canh, một hàng dài thiên kim tiểu thư xếp hàng bâu lấy.
Bây giờ xuống nông thôn vì muốn kiếm sống mà anh phải cưới một thôn cô như này, không chừng trong lòng khó chịu lắm ấy chứ!
Nghĩ kiểu này khiến tâm tình cô trở nên xinh đẹp hơn.
Hai năm tới còn đủ cho anh ta phải chịu.
Suy cho cùng cô không phải là nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp.
Trước đó cô chỉ học vẽ phác thảo như một sở thích trong hai năm, sau lên cấp ba thì trong nhiêu năm liền cô chẳng vẽ gì cả.
Quá trình thiết kế váy cưới của Triệu Gia Lệ không hề dễ dàng, ưu điểm duy nhất là cô có thể nhớ nhiều kiểu quần áo thông qua nhiều lần dạo quanh các trung tâm mua sắm lớn.
Ở thời đại này, cổ áo không được quá thấp, chiều dài của váy không được quá ngắn, nếu lộ ra một đoạn chân trắng nõn, người trong thôn sẽ cho rằng không đứng đắn.
Mặc dù cô không quan tâm đến cái nhìn của thế gian, nhưng đồng chí Vương Mỹ Quyên chắc chắn là người đầu tiên không đồng ý.
Ngoài ra, cô không thể sử dụng kiểu sườn xám, bởi làm như vậy thì sẽ bị chụp mũ là tiểu tư sản, nên cô quyết định mượn cổ của kiểu áo Tôn Trung Sơn để làm cổ áo cưới.
Kiểu ôm sát người, chiều dài ở vị trí bắp chân, cổ áo và tay áo thì vẽ một ít hoa văn hoa sen xinh đẹp.
Về phần tấm vải kia thì được thiết kế thành cổ búp bê đáng yêu, dưới ngực có bóp nhỏ khoảng hai ba phân, chân váy xếp ly bồng bềnh như nụ hoa, vừa dễ thương vừa khiến cơ thể trông cao hơn.
Không có cách nào, hiện tại cô không có ưu thế về chiều, hơn nữa cô chắc chắn không cao tới 1 mét 6, cho nên chỉ có thể đi theo phong cách loli thì sẽ phù hợp hơn.
Phải mất gần hai giờ để sửa đi sửa lại mới tạm đạt được hiệu quả mà cô muốn.
Vào buổi tối, Vương Mỹ Quyên về nhà sớm để nấu ăn, Triệu Gia Lệ nhân cơ hội cho bà xem thiết kế của mình: “U, cứ làm theo hình này để may váy cưới, chắc chắn rất đẹp."
Vương Mỹ Quyên tỉ mỉ xem vài lần: “Đúng là khá đẹp đấy.”
“Đúng vậy ạ, không nhìn một chút là do ai thiết kế.” Triệu Gia Lệ đắc ý hếch cằm, nếu mà có đuôi thì cô đã dựng thẳng nó lên trời rồi.
Nghĩ như vậy trong lòng Triệu Giai Lệ cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Hơn nữa khi ở thành phố Bắc Kinh người đàn ông thối tha kia quang vinh cỡ nào, còn chưa đính hôn mà người trong nhà làm như tuyển chọn Thái tử phi, kén cá chọn canh, một hàng dài thiên kim tiểu thư xếp hàng bâu lấy.
Bây giờ xuống nông thôn vì muốn kiếm sống mà anh phải cưới một thôn cô như này, không chừng trong lòng khó chịu lắm ấy chứ!
Nghĩ kiểu này khiến tâm tình cô trở nên xinh đẹp hơn.
Hai năm tới còn đủ cho anh ta phải chịu.
Suy cho cùng cô không phải là nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp.
Trước đó cô chỉ học vẽ phác thảo như một sở thích trong hai năm, sau lên cấp ba thì trong nhiêu năm liền cô chẳng vẽ gì cả.
Quá trình thiết kế váy cưới của Triệu Gia Lệ không hề dễ dàng, ưu điểm duy nhất là cô có thể nhớ nhiều kiểu quần áo thông qua nhiều lần dạo quanh các trung tâm mua sắm lớn.
Ở thời đại này, cổ áo không được quá thấp, chiều dài của váy không được quá ngắn, nếu lộ ra một đoạn chân trắng nõn, người trong thôn sẽ cho rằng không đứng đắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cô không quan tâm đến cái nhìn của thế gian, nhưng đồng chí Vương Mỹ Quyên chắc chắn là người đầu tiên không đồng ý.
Ngoài ra, cô không thể sử dụng kiểu sườn xám, bởi làm như vậy thì sẽ bị chụp mũ là tiểu tư sản, nên cô quyết định mượn cổ của kiểu áo Tôn Trung Sơn để làm cổ áo cưới.
Kiểu ôm sát người, chiều dài ở vị trí bắp chân, cổ áo và tay áo thì vẽ một ít hoa văn hoa sen xinh đẹp.
Về phần tấm vải kia thì được thiết kế thành cổ búp bê đáng yêu, dưới ngực có bóp nhỏ khoảng hai ba phân, chân váy xếp ly bồng bềnh như nụ hoa, vừa dễ thương vừa khiến cơ thể trông cao hơn.
Không có cách nào, hiện tại cô không có ưu thế về chiều, hơn nữa cô chắc chắn không cao tới 1 mét 6, cho nên chỉ có thể đi theo phong cách loli thì sẽ phù hợp hơn.
Phải mất gần hai giờ để sửa đi sửa lại mới tạm đạt được hiệu quả mà cô muốn.
Vào buổi tối, Vương Mỹ Quyên về nhà sớm để nấu ăn, Triệu Gia Lệ nhân cơ hội cho bà xem thiết kế của mình: “U, cứ làm theo hình này để may váy cưới, chắc chắn rất đẹp."
Vương Mỹ Quyên tỉ mỉ xem vài lần: “Đúng là khá đẹp đấy.”
“Đúng vậy ạ, không nhìn một chút là do ai thiết kế.” Triệu Gia Lệ đắc ý hếch cằm, nếu mà có đuôi thì cô đã dựng thẳng nó lên trời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro