Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Vẻ Đẹp Chỉ Tồn...
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
“Cô bé, cô cũng cho rằng đất nước ta sẽ có một ngày như vậy sao?”
Trong góc phòng, một người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, mắt đeo kính gọng đen đi tới.
Triệu Gia Lệ vô cùng chắc chắn: “Đương nhiên rồi.”
Thấy quần áo và phong thái của người đàn ông này trông không giống người thường, nhưng vẻ mặt lại có phần u ám, cô thấp giọng nói thêm:
“Thời điểm đen tối nhất là ở trước bình minh, nhưng phá tan bóng tối nhất định sẽ nghênh đón ánh sáng tươi đẹp.”
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông khẽ động, nhỏ giọng cảm ơn, hiển nhiên hiểu ý của cô.
Thời điểm này rất tối tăm, nhưng năm sau nhiều vụ án oan sai sẽ dần dần lật lại, một năm sau nữa kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, huống hồ còn cải cách mở cửa sau này nữa.
Triệu Gia Lệ cũng tràn đầy hy vọng vào tương lai, cả người như tắm trong ánh xuân tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta không thể dời mắt.
Từ Thiên Thành sửng sốt, trước đây anh thường bị tính khí chó của cô chọc tức, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng cô thực sự rất xinh đẹp.
Thật tiếc khi vẻ đẹp ấy chỉ tồn tại được ba giây.
Triệu Gia Lệ:
“Tôi còn muốn mua thêm mấy cái bánh bao nữa, buổi trưa tôi có thể ăn bánh bao hấp, tuy rằng mẹ tôi cũng có thể làm bánh bao hấp, nhưng mùi vị kém xa cái này. Anh muốn ăn bao nhiêu?"
Từ Thiên Thành: “...”
***
Rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, cả hai lên đường đến hợp tác xã cung tiêu.
Lúc này vật tư khá khan hiếm, cái gì cũng phải tranh cướp mới có, người đến tấp nập, tiếng người ồn ào, cảnh tượng khá đồ sộ.
Triệu Gia Lệ với cơ thể mỏng manh yếu ớt không dám chen lấn với những kẻ thích giật đồ điên cuồng này, không những không lấy được đồ mà còn có thể bị giẫm chết, ngỏm củ tỏi luôn ấy chứ.
Cô lấy từ trong túi vải nhỏ ra các loại phiếu như ngũ cốc, dầu, đường và tiền đưa cho người bên cạnh:
“Anh cao lớn không sợ chen chúc, tốt nhất đi lấy đi! Tôi ở chỗ này chờ anh, lấy mười cân bông, hai cân đường trái cây…”
Từ Thiên Thành còn có thể nói gì nữa, anh thành thật nhận tiền và phiếu rồi chen vào đám đông.
Anh có dáng người cao ráo, cho dù đứng giữa chỗ đông người chen chúc cũng có thể lộ ra bờ vai.
Khoảng thời gian làm việc ở thôn khiến thân thể anh rắn chắc hơn rất nhiều, ngoài ra tuổi còn trẻ khỏe mạnh nên có thể gạt mở được làn sóng người ra.
Triệu Gia Lệ nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Trong góc phòng, một người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, mắt đeo kính gọng đen đi tới.
Triệu Gia Lệ vô cùng chắc chắn: “Đương nhiên rồi.”
Thấy quần áo và phong thái của người đàn ông này trông không giống người thường, nhưng vẻ mặt lại có phần u ám, cô thấp giọng nói thêm:
“Thời điểm đen tối nhất là ở trước bình minh, nhưng phá tan bóng tối nhất định sẽ nghênh đón ánh sáng tươi đẹp.”
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông khẽ động, nhỏ giọng cảm ơn, hiển nhiên hiểu ý của cô.
Thời điểm này rất tối tăm, nhưng năm sau nhiều vụ án oan sai sẽ dần dần lật lại, một năm sau nữa kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, huống hồ còn cải cách mở cửa sau này nữa.
Triệu Gia Lệ cũng tràn đầy hy vọng vào tương lai, cả người như tắm trong ánh xuân tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta không thể dời mắt.
Từ Thiên Thành sửng sốt, trước đây anh thường bị tính khí chó của cô chọc tức, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng cô thực sự rất xinh đẹp.
Thật tiếc khi vẻ đẹp ấy chỉ tồn tại được ba giây.
Triệu Gia Lệ:
“Tôi còn muốn mua thêm mấy cái bánh bao nữa, buổi trưa tôi có thể ăn bánh bao hấp, tuy rằng mẹ tôi cũng có thể làm bánh bao hấp, nhưng mùi vị kém xa cái này. Anh muốn ăn bao nhiêu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thiên Thành: “...”
***
Rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, cả hai lên đường đến hợp tác xã cung tiêu.
Lúc này vật tư khá khan hiếm, cái gì cũng phải tranh cướp mới có, người đến tấp nập, tiếng người ồn ào, cảnh tượng khá đồ sộ.
Triệu Gia Lệ với cơ thể mỏng manh yếu ớt không dám chen lấn với những kẻ thích giật đồ điên cuồng này, không những không lấy được đồ mà còn có thể bị giẫm chết, ngỏm củ tỏi luôn ấy chứ.
Cô lấy từ trong túi vải nhỏ ra các loại phiếu như ngũ cốc, dầu, đường và tiền đưa cho người bên cạnh:
“Anh cao lớn không sợ chen chúc, tốt nhất đi lấy đi! Tôi ở chỗ này chờ anh, lấy mười cân bông, hai cân đường trái cây…”
Từ Thiên Thành còn có thể nói gì nữa, anh thành thật nhận tiền và phiếu rồi chen vào đám đông.
Anh có dáng người cao ráo, cho dù đứng giữa chỗ đông người chen chúc cũng có thể lộ ra bờ vai.
Khoảng thời gian làm việc ở thôn khiến thân thể anh rắn chắc hơn rất nhiều, ngoài ra tuổi còn trẻ khỏe mạnh nên có thể gạt mở được làn sóng người ra.
Triệu Gia Lệ nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro