Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 10
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Bà Lưu nhặt khúc cây thô trên mặt đất, đánh liên tiếp mấy gậy vào người Trần Mù, tiếng kêu thảm thiết của hắn ta vang vọng khắp núi rừng.
"Châu Khâm, bà Lưu, có chuyện gì vậy?" Tống Chính Đông nghi ngờ nhìn ba người họ, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Người dân xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng kinh ngạc, vội bàn tán xôn xao. Trần Mù vốn là tên côn đồ nổi tiếng trong thôn.
Mọi người đều nghĩ hắn ta chỉ là một tên côn đồ, không ngờ hắn ta lại dám làm những chuyện trái pháp luật như vậy.
Bọn họ đều là những người có lòng chính nghĩa, thấy bà Lưu bị bắt nạt, tất cả liền xông về phía Trần Mù, giúp bà Lưu đòi lại công bằng.
Tiếng ồn ào vang lên trong đống cỏ khô, nếu không phải Tống Chính Đông dẫn người đến hiện trường để duy trì trật tự thì e là Trần Mù chỉ còn lại một cánh tay lành lặn.
Sau khi tiếng ồn dần lắng xuống, Lục Châu Khâm mới lạnh mặt nhìn Tống Chính Đông, thành thật trả lời.
"Trần Mù muốn làm chuyện xấu với bà Lưu, may mà tôi đi ngang qua, kịp thời ngăn cản hắn."
"Tên Trần Mù khốn kiếp, không làm chuyện đàng hoàng, lại làm những chuyện mất hết nhân tính như vậy, áp giải hắn đến đồn công an."
Tống Chính Đông nghe thấy trong thôn xuất hiện loại súc sinh như vậy thì tức giận, đến trước mặt Trần Mù, đá hắn ta mấy cái.
Nhìn thấy Trần Mù bị người dân áp giải đi, Lâm Oản Hề liền thấy lo lắng. Nếu có thể khiến hắn ta khai ra kẻ chủ mưu…
Thì Tống Quốc Siêu và Lâm Nhược Sơ sẽ không thoát được.
Ai ngờ, cô vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Châu Khâm vang lên.
"Khoan đã Trần Mù, vừa nãy anh nói có người sai anh chặn đường cô Lâm, đúng vậy không? Nếu đúng thì mau nói rõ trước mặt trưởng thôn, nếu không, một khi vào đồn công an, thì ít nhất cũng phải ngồi tù vài chục năm."
Anh hỏi như vậy là vì phát hiện thời gian Oản Hề trúng thuốc mê và thời gian Trần Mù lang thang gần đó quá trùng khớp.
Với cái gan chuột nhắt của Trần Mù, tuyệt đối không dám nghĩ ra trò bẩn thỉu này, nhưng đứa con nuôi nào đó của nhà họ Tống thì chưa chắc.
Lúc này, Trần Mù bị đánh cho choáng váng, đột nhiên nghe thấy lời của Lục Châu Khâm thì lập tức tỉnh táo lại, kích động gật đầu.
"Châu Khâm, bà Lưu, có chuyện gì vậy?" Tống Chính Đông nghi ngờ nhìn ba người họ, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Người dân xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng kinh ngạc, vội bàn tán xôn xao. Trần Mù vốn là tên côn đồ nổi tiếng trong thôn.
Mọi người đều nghĩ hắn ta chỉ là một tên côn đồ, không ngờ hắn ta lại dám làm những chuyện trái pháp luật như vậy.
Bọn họ đều là những người có lòng chính nghĩa, thấy bà Lưu bị bắt nạt, tất cả liền xông về phía Trần Mù, giúp bà Lưu đòi lại công bằng.
Tiếng ồn ào vang lên trong đống cỏ khô, nếu không phải Tống Chính Đông dẫn người đến hiện trường để duy trì trật tự thì e là Trần Mù chỉ còn lại một cánh tay lành lặn.
Sau khi tiếng ồn dần lắng xuống, Lục Châu Khâm mới lạnh mặt nhìn Tống Chính Đông, thành thật trả lời.
"Trần Mù muốn làm chuyện xấu với bà Lưu, may mà tôi đi ngang qua, kịp thời ngăn cản hắn."
"Tên Trần Mù khốn kiếp, không làm chuyện đàng hoàng, lại làm những chuyện mất hết nhân tính như vậy, áp giải hắn đến đồn công an."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Chính Đông nghe thấy trong thôn xuất hiện loại súc sinh như vậy thì tức giận, đến trước mặt Trần Mù, đá hắn ta mấy cái.
Nhìn thấy Trần Mù bị người dân áp giải đi, Lâm Oản Hề liền thấy lo lắng. Nếu có thể khiến hắn ta khai ra kẻ chủ mưu…
Thì Tống Quốc Siêu và Lâm Nhược Sơ sẽ không thoát được.
Ai ngờ, cô vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Châu Khâm vang lên.
"Khoan đã Trần Mù, vừa nãy anh nói có người sai anh chặn đường cô Lâm, đúng vậy không? Nếu đúng thì mau nói rõ trước mặt trưởng thôn, nếu không, một khi vào đồn công an, thì ít nhất cũng phải ngồi tù vài chục năm."
Anh hỏi như vậy là vì phát hiện thời gian Oản Hề trúng thuốc mê và thời gian Trần Mù lang thang gần đó quá trùng khớp.
Với cái gan chuột nhắt của Trần Mù, tuyệt đối không dám nghĩ ra trò bẩn thỉu này, nhưng đứa con nuôi nào đó của nhà họ Tống thì chưa chắc.
Lúc này, Trần Mù bị đánh cho choáng váng, đột nhiên nghe thấy lời của Lục Châu Khâm thì lập tức tỉnh táo lại, kích động gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro