Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 35
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Loại người không biết ơn này nên để cô ta nếm thử sự hiểm ác của thế gian.
Nghĩ đến đây, cô nắm tay Trần Quế Phương, nũng nịu nói: "Mẹ Trần, đúng lúc con vừa làm ếch đồng, mẹ đi tìm ba về trước, để con đi lấy."
"Không được, trời tối thế này con còn chạy đi chạy lại, đợi lát nữa mẹ tìm thấy ba con rồi cả hai sẽ cùng đến chỗ con lấy."
Trần Quế Phương đau lòng vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Oản Hề, quay người đi ra đồng.
Sau khi đuổi hai người họ đi, Lâm Oản Hề mới yên tâm đi về phía sân nhà họ Lâm.
Vừa đến nơi, bên ngoài đã chật kín người, người đông như kiến, xôn xao bàn tán về chuyện trong sân.
Lâm Oản Hề nhìn theo ánh mắt của dân làng, chỉ thấy Lý Nguyệt Mai đang mắng chửi Lâm Nhược Sơ.
Lâm Nhược Sơ thì một mặt nịnh nọt đứng bên cạnh giải thích.
"Con tiện nhân này, mày hại con trai tao bị thương ở chỗ ấy, còn không mau lấy tiền ra đền."
"Dì Lý, chuyện này là hiểu lầm, mọi chuyện đều do Lâm Oản Hề gây ra, cô ta có rất nhiều tiền, dì tìm cô ta đi."
Lý Nguyệt Mai không thèm quan tâm Lâm Nhược Sơ nói gì, trực tiếp xông lên túm tóc cô ta, gào to.
"Con hồ ly tinh hại người, còn muốn vu oan cho cô Lâm. Tiền của cô ấy bị mày lừa hết rồi, lấy đâu ra mà đưa, hôm nay tao thay bố mẹ mày dạy dỗ mày."
Lâm Nhược Sơ bị Lý Nguyệt Mai túm tóc thì không thể nhúc nhích, ngửa cổ lên trời gào khóc, huơ tay múa chân muốn đẩy Lý Nguyệt Mai ra.
"Lý Nguyệt Mai, bà dám đánh tôi, tôi liều mạng với bà."
"Con tiện nhân, mày còn dám đánh trả, nghĩ bà đây chịu để yên à?"
Lý Nguyệt Mai đang giằng co với Lâm Nhược Sơ thì bị cô ta phản công, móng tay cào vào cổ, đau đến nỗi mặt bà ta méo xẹo.
Hai người họ không ai chịu thua ai, đánh nhau loạn xạ, người dân đứng ngoài xem náo nhiệt không ai có ý định vào ngăn cản.
Ai cũng biết Lý Nguyệt Mai vốn ngang ngược nhất trong thôn, đắc tội với không ít dân làng, ai cũng sợ nếu bước ra can ngăn sẽ bị bà ta chửi bới.
Lâm Oản Hề đứng trong đám đông, cố nhịn cười, sau đó cô quay đầu nói với dân làng bên cạnh.
Nghĩ đến đây, cô nắm tay Trần Quế Phương, nũng nịu nói: "Mẹ Trần, đúng lúc con vừa làm ếch đồng, mẹ đi tìm ba về trước, để con đi lấy."
"Không được, trời tối thế này con còn chạy đi chạy lại, đợi lát nữa mẹ tìm thấy ba con rồi cả hai sẽ cùng đến chỗ con lấy."
Trần Quế Phương đau lòng vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Oản Hề, quay người đi ra đồng.
Sau khi đuổi hai người họ đi, Lâm Oản Hề mới yên tâm đi về phía sân nhà họ Lâm.
Vừa đến nơi, bên ngoài đã chật kín người, người đông như kiến, xôn xao bàn tán về chuyện trong sân.
Lâm Oản Hề nhìn theo ánh mắt của dân làng, chỉ thấy Lý Nguyệt Mai đang mắng chửi Lâm Nhược Sơ.
Lâm Nhược Sơ thì một mặt nịnh nọt đứng bên cạnh giải thích.
"Con tiện nhân này, mày hại con trai tao bị thương ở chỗ ấy, còn không mau lấy tiền ra đền."
"Dì Lý, chuyện này là hiểu lầm, mọi chuyện đều do Lâm Oản Hề gây ra, cô ta có rất nhiều tiền, dì tìm cô ta đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Nguyệt Mai không thèm quan tâm Lâm Nhược Sơ nói gì, trực tiếp xông lên túm tóc cô ta, gào to.
"Con hồ ly tinh hại người, còn muốn vu oan cho cô Lâm. Tiền của cô ấy bị mày lừa hết rồi, lấy đâu ra mà đưa, hôm nay tao thay bố mẹ mày dạy dỗ mày."
Lâm Nhược Sơ bị Lý Nguyệt Mai túm tóc thì không thể nhúc nhích, ngửa cổ lên trời gào khóc, huơ tay múa chân muốn đẩy Lý Nguyệt Mai ra.
"Lý Nguyệt Mai, bà dám đánh tôi, tôi liều mạng với bà."
"Con tiện nhân, mày còn dám đánh trả, nghĩ bà đây chịu để yên à?"
Lý Nguyệt Mai đang giằng co với Lâm Nhược Sơ thì bị cô ta phản công, móng tay cào vào cổ, đau đến nỗi mặt bà ta méo xẹo.
Hai người họ không ai chịu thua ai, đánh nhau loạn xạ, người dân đứng ngoài xem náo nhiệt không ai có ý định vào ngăn cản.
Ai cũng biết Lý Nguyệt Mai vốn ngang ngược nhất trong thôn, đắc tội với không ít dân làng, ai cũng sợ nếu bước ra can ngăn sẽ bị bà ta chửi bới.
Lâm Oản Hề đứng trong đám đông, cố nhịn cười, sau đó cô quay đầu nói với dân làng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro