Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 41
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Lời này vừa nói ra, Lục Châu Khâm vốn đang đứng ngẩn người bên cạnh lập tức trở nên tỉnh táo, tiến một bước đứng trước mặt Trần Quế Phương, chặn Lý Nguyệt Mai lại.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Nguyệt Mai vung nắm đấm, do Lục Châu Khâm đột nhiên xuất hiện nên nắm đấm đã đánh trúng người anh.
Lục Châu Khâm có thân hình rắn chắc, nắm đấm của Lý Nguyệt Mai chẳng khác gì mưa phùn, không có chút sát thương nào.
Nhưng Lâm Oản Hề lại vội nắm bắt cơ hội, chạy đến bên cạnh Lục Châu Khâm, hoảng hốt kêu lên.
"Anh Lục, anh không sao chứ? Có bị thương không? Có đau không?"
Lục Châu Khâm sửng sốt, vừa định mở miệng nói không đau thì phát hiện biểu cảm của Lâm Oản Hề không đúng, anh lập tức thay đổi biểu cảm.
Giả vờ đau đớn ôm ngực, bước chân loạng choạng, thở hổn hển.
"Có vẻ như không ổn rồi."
"Phải làm sao bây giờ? Dì Lý, sao dì ra tay không biết nặng nhẹ gì vậy, đây là muốn đánh chết người à?"
Lâm Oản Hề vội đỡ lấy Lục Châu Khâm đang cúi gập lưng, giả vờ lo lắng nhìn Lý Nguyệt Mai.
Lý Nguyệt Mai không ngờ Lục Châu Khâm sẽ xông ra, bà ta không biết phải làm sao, đứng ngây người tại chỗ, lắp bắp chỉ vào anh, gào thét.
"Lục Châu Khâm, cậu là thằng đàn ông to cao lực lưỡng, đừng có ở đó dọa người."
Lâm Oản Hề nghe ra được sự hoảng hốt trong lời nói của đối phương, biết Lý Nguyệt Mai đang sợ hãi.
Vì vậy, cô thừa thắng xông lên, đẩy Lục Châu Khâm một cái, lớn tiếng phản bác.
"Dì Lý, dì không thể nói như vậy được. Một cú đấm của dì, cho dù là trâu là bò cũng phải lùi ba bước, huống hồ anh Lục là người, không thể vì có trưởng thôn ở đây mà dì muốn làm gì thì làm chứ."
Nói đến câu sau, cô cố tình hạ thấp giọng, giả vờ sợ hãi liếc nhìn Tống Chính Đông.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn truyền đến tai Tống Chính Đông và Tống Quốc Siêu đang đứng ngoài cửa.
Ngay khi Tống Quốc Siêu định tiến lên giúp Lý Nguyệt Mai thì bị Tống Chính Đông ngăn lại.
"Đúng vậy, cô Lâm nói rất đúng, Châu Khâm bị thương, chúng tôi phải có trách nhiệm."
Tống Chính Đông nói xong thì sải bước đến trước mặt Lục Châu Khâm, vỗ vai anh.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Nguyệt Mai vung nắm đấm, do Lục Châu Khâm đột nhiên xuất hiện nên nắm đấm đã đánh trúng người anh.
Lục Châu Khâm có thân hình rắn chắc, nắm đấm của Lý Nguyệt Mai chẳng khác gì mưa phùn, không có chút sát thương nào.
Nhưng Lâm Oản Hề lại vội nắm bắt cơ hội, chạy đến bên cạnh Lục Châu Khâm, hoảng hốt kêu lên.
"Anh Lục, anh không sao chứ? Có bị thương không? Có đau không?"
Lục Châu Khâm sửng sốt, vừa định mở miệng nói không đau thì phát hiện biểu cảm của Lâm Oản Hề không đúng, anh lập tức thay đổi biểu cảm.
Giả vờ đau đớn ôm ngực, bước chân loạng choạng, thở hổn hển.
"Có vẻ như không ổn rồi."
"Phải làm sao bây giờ? Dì Lý, sao dì ra tay không biết nặng nhẹ gì vậy, đây là muốn đánh chết người à?"
Lâm Oản Hề vội đỡ lấy Lục Châu Khâm đang cúi gập lưng, giả vờ lo lắng nhìn Lý Nguyệt Mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Nguyệt Mai không ngờ Lục Châu Khâm sẽ xông ra, bà ta không biết phải làm sao, đứng ngây người tại chỗ, lắp bắp chỉ vào anh, gào thét.
"Lục Châu Khâm, cậu là thằng đàn ông to cao lực lưỡng, đừng có ở đó dọa người."
Lâm Oản Hề nghe ra được sự hoảng hốt trong lời nói của đối phương, biết Lý Nguyệt Mai đang sợ hãi.
Vì vậy, cô thừa thắng xông lên, đẩy Lục Châu Khâm một cái, lớn tiếng phản bác.
"Dì Lý, dì không thể nói như vậy được. Một cú đấm của dì, cho dù là trâu là bò cũng phải lùi ba bước, huống hồ anh Lục là người, không thể vì có trưởng thôn ở đây mà dì muốn làm gì thì làm chứ."
Nói đến câu sau, cô cố tình hạ thấp giọng, giả vờ sợ hãi liếc nhìn Tống Chính Đông.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn truyền đến tai Tống Chính Đông và Tống Quốc Siêu đang đứng ngoài cửa.
Ngay khi Tống Quốc Siêu định tiến lên giúp Lý Nguyệt Mai thì bị Tống Chính Đông ngăn lại.
"Đúng vậy, cô Lâm nói rất đúng, Châu Khâm bị thương, chúng tôi phải có trách nhiệm."
Tống Chính Đông nói xong thì sải bước đến trước mặt Lục Châu Khâm, vỗ vai anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro