Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 43
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Câu nói này khiến Trần Quế Phương tỉnh táo ngay lập tức, bà lau nước mắt, ánh mắt kiên định.
"Nhược Sơ cũng đến tuổi lấy chồng rồi, mẹ sẽ cùng ba Lâm tìm mối cho con bé, rời khỏi nơi này cũng tốt, mọi người đều bình yên."
"Đúng vậy, từ khi con bé trở về, nhà chúng ta không được yên ổn nên phải cho nó sớm lấy chồng thôi."
Lâm Quốc Đống nghe lời vợ, vừa thở dài vừa gật đầu đồng ý.
Lâm Oản Hề thấy đã đạt được mục đích nên cũng không nán lại lâu, cô an ủi vài câu rồi cùng Lục Châu Khâm rời khỏi sân.
Trên đường về, hai người không nói chuyện, ánh mắt đều dừng lại ở cái bóng dưới chân.
Lục Châu Khâm cầm đuốc, sợ Lâm Oản Hề không nhìn rõ đường, còn cố ý giơ cao hơn một chút.
"Châu Khâm, sao anh biết kế hoạch của em?"
Lâm Oản Hề không muốn im lặng mãi như vậy, cô muốn trò chuyện với người đàn ông này nhiều hơn, muốn nghe giọng nói của anh.
Cuối cùng hai người họ cũng có thể ở riêng, cô cực kỳ trân trọng cơ hội này.
"Bởi vì chỉ khi anh bị thương mới có thể giải quyết được rắc rối của chú Lâm và dì Trần."
Lục Châu Khâm cầm đuốc, lưng thẳng tắp, cố ý bước chậm hơn Lâm Oản Hề một bước, giọng trầm ổn đáp lại.
Lâm Oản Hề không vui khi thấy hành động cố ý xa lánh này của Lục Châu Khâm, muốn đi chậm lại để đồng bộ với anh.
Nhưng anh lại rất cố chấp, cô chậm lại một chút, anh còn chậm hơn cô.
Ngay khi hai người đang giằng co, Lâm Oản Hề nghiến răng, cố tình giẫm lên hòn đá dưới chân khiến chân bị trẹo, cả người ngã sang một bên.
Quả nhiên, khi thấy cô bước đi không vững, Lục Châu Khâm liền nhanh chóng tiến lên, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, vẻ mặt hốt hoảng.
"Sao vậy?"
"Châu Khâm, chân em hình như bị trẹo rồi, đau quá."
Giọng nói của Lâm Oản Hề như một chú cừu non, mềm mại, đánh thẳng vào trái tim Lục Châu Khâm.
Anh vội nín thở, cố gắng đè nén gợn sóng trong lòng, toàn thân căng cứng, khóe mắt ửng hồng, căng thẳng nhìn chú thỏ nhỏ trong lòng.
"Để anh xem."
Lâm Oản Hề phát hiện Lục Châu Khâm đang căng thẳng, cô nhịn cười, rất phối hợp đặt tay lên vai anh.
"Nhược Sơ cũng đến tuổi lấy chồng rồi, mẹ sẽ cùng ba Lâm tìm mối cho con bé, rời khỏi nơi này cũng tốt, mọi người đều bình yên."
"Đúng vậy, từ khi con bé trở về, nhà chúng ta không được yên ổn nên phải cho nó sớm lấy chồng thôi."
Lâm Quốc Đống nghe lời vợ, vừa thở dài vừa gật đầu đồng ý.
Lâm Oản Hề thấy đã đạt được mục đích nên cũng không nán lại lâu, cô an ủi vài câu rồi cùng Lục Châu Khâm rời khỏi sân.
Trên đường về, hai người không nói chuyện, ánh mắt đều dừng lại ở cái bóng dưới chân.
Lục Châu Khâm cầm đuốc, sợ Lâm Oản Hề không nhìn rõ đường, còn cố ý giơ cao hơn một chút.
"Châu Khâm, sao anh biết kế hoạch của em?"
Lâm Oản Hề không muốn im lặng mãi như vậy, cô muốn trò chuyện với người đàn ông này nhiều hơn, muốn nghe giọng nói của anh.
Cuối cùng hai người họ cũng có thể ở riêng, cô cực kỳ trân trọng cơ hội này.
"Bởi vì chỉ khi anh bị thương mới có thể giải quyết được rắc rối của chú Lâm và dì Trần."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Châu Khâm cầm đuốc, lưng thẳng tắp, cố ý bước chậm hơn Lâm Oản Hề một bước, giọng trầm ổn đáp lại.
Lâm Oản Hề không vui khi thấy hành động cố ý xa lánh này của Lục Châu Khâm, muốn đi chậm lại để đồng bộ với anh.
Nhưng anh lại rất cố chấp, cô chậm lại một chút, anh còn chậm hơn cô.
Ngay khi hai người đang giằng co, Lâm Oản Hề nghiến răng, cố tình giẫm lên hòn đá dưới chân khiến chân bị trẹo, cả người ngã sang một bên.
Quả nhiên, khi thấy cô bước đi không vững, Lục Châu Khâm liền nhanh chóng tiến lên, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, vẻ mặt hốt hoảng.
"Sao vậy?"
"Châu Khâm, chân em hình như bị trẹo rồi, đau quá."
Giọng nói của Lâm Oản Hề như một chú cừu non, mềm mại, đánh thẳng vào trái tim Lục Châu Khâm.
Anh vội nín thở, cố gắng đè nén gợn sóng trong lòng, toàn thân căng cứng, khóe mắt ửng hồng, căng thẳng nhìn chú thỏ nhỏ trong lòng.
"Để anh xem."
Lâm Oản Hề phát hiện Lục Châu Khâm đang căng thẳng, cô nhịn cười, rất phối hợp đặt tay lên vai anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro