Thập Niên 70 Vợ Ta Là Lão Đại Mạt Thế
Chương 12
2024-11-06 09:13:28
Thôi kệ, chiều gặp được Lâm Hi rồi nói sau.
Ăn xong bữa trưa, Tống Tòng An đi đến điểm thanh niên trí thức. Anh tìm quanh nhưng không thấy Lâm Hi đâu, cuối cùng tìm thấy cô ở trong bếp.
Khi thấy cô, cô đang ngồi trong góc bếp, gắp trứng gà rừng nướng trong lửa mà ăn. Các thanh niên trí thức khác đều đang nghỉ ngơi, chỉ có cô là không màng hình tượng, ăn trứng nướng ngon lành.
"Khụ khụ, này... cô vẫn chưa ăn cơm sao?" Tống Tòng An nhìn một lúc, không nhịn được, lên tiếng. Anh muốn nhanh chóng nói xong rồi quay về giúp nhà làm việc.
Thật ra khi anh vừa vào, Lâm Hi đã thấy rồi. Nhưng cô không phải nguyên chủ, không mù quáng lao vào ôm anh, thêm vào đó cô quá đói, chỉ mải lo ăn cho đỡ đói.
"Ừ, chưa ăn. Đây không phải là đang ăn rồi sao?"
Tống Tòng An không ngờ bữa trưa của cô lại chỉ là mấy quả trứng gà rừng. Dù rằng nhà nào cũng thiếu gạo, nhưng cũng không đến nỗi phải nhịn đói như cô chứ. Nhìn cách cô ăn, cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn gì.
Lâm Hi tiếp tục ăn nốt mấy quả trứng, cô vừa phải chạy đi tìm củi, rồi nhóm lửa mới có đồ ăn. Cái bếp này, ngay cả chút củi cũng chẳng ai để lại cho cô. Trong nồi, cô đang đun chút nước, để nguội rồi uống dần vào buổi chiều, cũng may nguyên chủ còn cái ấm nước, nếu không, đến nước cũng chẳng có mà uống. Trứng gà rừng thì cô đành nướng tạm trong bếp mà ăn.
Tốn biết bao công sức mới có được chút đồ ăn nóng hổi, nên cô không vì sự xuất hiện của Tống Tòng An mà ngừng lại.
Cô ăn xong quả trứng cuối cùng, liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn, rồi nhìn anh và hỏi: "Có chuyện gì? Đã điều tra ra chưa?"
Tống Tòng An sững sờ, có chút ngạc nhiên. Sao cô biết anh đã điều tra xong nhanh như vậy?
"Ừ, chuyện này là có người khác hãm hại tôi. Còn ai hãm hại thì chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn là không liên quan đến cô."
Hừ, tất nhiên không liên quan đến cô, hay đúng hơn là không liên quan đến nguyên chủ. Nguyên chủ không có khả năng kiếm được loại thuốc đó. Ở thời đại này, ai có được loại thuốc đó chắc chắn phải là người có quyền thế, có bản lĩnh, không dễ dàng gì có được.
"Vậy anh định làm thế nào?"
Giọng điệu bình thản của cô khiến những lời anh định nói bị nghẹn lại. Cô không phải nên làm ầm lên đòi anh chịu trách nhiệm sao? Tại sao cô lại thản nhiên như vậy?
Dù gì thì sáng nay anh cũng đã nói, nếu chuyện không liên quan đến cô, anh sẽ chịu trách nhiệm. Lúc đó, anh đã chắc chắn rằng có liên quan đến cô. Nhưng bây giờ sự thật đã rõ, nếu không nhận trách nhiệm, thì anh quá vô trách nhiệm, cũng chẳng còn là đàn ông nữa.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Anh định chịu trách nhiệm thế nào? Là cưới tôi? Hay
là thích tôi, rồi yêu tôi?" Lâm Hi nhìn người đàn ông mà nguyên chủ đã khăng khăng muốn lấy, đưa ra ba câu hỏi xuyên thẳng vào tâm can anh.
Ăn xong bữa trưa, Tống Tòng An đi đến điểm thanh niên trí thức. Anh tìm quanh nhưng không thấy Lâm Hi đâu, cuối cùng tìm thấy cô ở trong bếp.
Khi thấy cô, cô đang ngồi trong góc bếp, gắp trứng gà rừng nướng trong lửa mà ăn. Các thanh niên trí thức khác đều đang nghỉ ngơi, chỉ có cô là không màng hình tượng, ăn trứng nướng ngon lành.
"Khụ khụ, này... cô vẫn chưa ăn cơm sao?" Tống Tòng An nhìn một lúc, không nhịn được, lên tiếng. Anh muốn nhanh chóng nói xong rồi quay về giúp nhà làm việc.
Thật ra khi anh vừa vào, Lâm Hi đã thấy rồi. Nhưng cô không phải nguyên chủ, không mù quáng lao vào ôm anh, thêm vào đó cô quá đói, chỉ mải lo ăn cho đỡ đói.
"Ừ, chưa ăn. Đây không phải là đang ăn rồi sao?"
Tống Tòng An không ngờ bữa trưa của cô lại chỉ là mấy quả trứng gà rừng. Dù rằng nhà nào cũng thiếu gạo, nhưng cũng không đến nỗi phải nhịn đói như cô chứ. Nhìn cách cô ăn, cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn gì.
Lâm Hi tiếp tục ăn nốt mấy quả trứng, cô vừa phải chạy đi tìm củi, rồi nhóm lửa mới có đồ ăn. Cái bếp này, ngay cả chút củi cũng chẳng ai để lại cho cô. Trong nồi, cô đang đun chút nước, để nguội rồi uống dần vào buổi chiều, cũng may nguyên chủ còn cái ấm nước, nếu không, đến nước cũng chẳng có mà uống. Trứng gà rừng thì cô đành nướng tạm trong bếp mà ăn.
Tốn biết bao công sức mới có được chút đồ ăn nóng hổi, nên cô không vì sự xuất hiện của Tống Tòng An mà ngừng lại.
Cô ăn xong quả trứng cuối cùng, liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn, rồi nhìn anh và hỏi: "Có chuyện gì? Đã điều tra ra chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tòng An sững sờ, có chút ngạc nhiên. Sao cô biết anh đã điều tra xong nhanh như vậy?
"Ừ, chuyện này là có người khác hãm hại tôi. Còn ai hãm hại thì chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn là không liên quan đến cô."
Hừ, tất nhiên không liên quan đến cô, hay đúng hơn là không liên quan đến nguyên chủ. Nguyên chủ không có khả năng kiếm được loại thuốc đó. Ở thời đại này, ai có được loại thuốc đó chắc chắn phải là người có quyền thế, có bản lĩnh, không dễ dàng gì có được.
"Vậy anh định làm thế nào?"
Giọng điệu bình thản của cô khiến những lời anh định nói bị nghẹn lại. Cô không phải nên làm ầm lên đòi anh chịu trách nhiệm sao? Tại sao cô lại thản nhiên như vậy?
Dù gì thì sáng nay anh cũng đã nói, nếu chuyện không liên quan đến cô, anh sẽ chịu trách nhiệm. Lúc đó, anh đã chắc chắn rằng có liên quan đến cô. Nhưng bây giờ sự thật đã rõ, nếu không nhận trách nhiệm, thì anh quá vô trách nhiệm, cũng chẳng còn là đàn ông nữa.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Anh định chịu trách nhiệm thế nào? Là cưới tôi? Hay
là thích tôi, rồi yêu tôi?" Lâm Hi nhìn người đàn ông mà nguyên chủ đã khăng khăng muốn lấy, đưa ra ba câu hỏi xuyên thẳng vào tâm can anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro