Thập Niên 70 Vợ Ta Là Lão Đại Mạt Thế
Chương 40
2024-11-06 09:13:28
Mãi đến khi trời sẩm tối, cô mới tay xách nách mang trở về chỗ của thanh niên trí thức. Không chỉ xách hai tay, mà trên vai cô còn vác cả một bao gạo.
Lúa thời này, 100 cân xay ra được tầm 60-70 cân gạo. Lâm Hi nhận khoảng 120 cân lúa, xay ra chỉ còn khoảng 80 cân gạo, cô vẫn dễ dàng vác được. Bột ngô, khoai lang thì xách tay hai bên.
“Ôi, giờ mới về sao, chẳng phải là định không trả nợ lương thực nữa à? Bọn tôi cứ nghĩ là cô đã đem hết lương đến nhà họ Tống rồi. Đang định lát nữa qua đòi cô đây.”
Lâm Hi vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Hồ Đông Mai, phía sau cô ta là một đám người, có lẽ đều đang chờ cô trả lương thực.
Vừa thấy cô xuất hiện, ai nấy đều trố mắt kinh ngạc, như thể gặp ma. Đây là đồ cô tự vác về sao? Bao giờ mà cô lại khỏe mạnh, tháo vát như vậy?
Đây có còn là Lâm Hi lười biếng họ từng biết không?
“Tôi có trả hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô. Tôi đâu có nợ cô gì. Tránh ra, đừng cản đường.” Nói xong, Lâm Hi đẩy cô ta sang bên và đi thẳng vào trong. Mọi người tự giác nhường đường cho cô.
Đúng là đồ nhiều chuyện, không thèm để ý tới cô ta thì cứ bám lấy mãi, không biết mệt hay sao.
“Hừ, tôi chỉ muốn làm người tốt thôi, cần gì cô bận tâm.” Bị đẩy sang bên, Hồ Đông Mai tức tối, cô ta chỉ mong nhìn thấy Lâm Hi sau khi trả hết lương thực sẽ còn lại bao nhiêu, liệu có sống qua nổi Tết hay không, tốt nhất là chết đói luôn đi.
“Xin lỗi mọi người đã đợi lâu. Tôi nói hôm nay trả thì nhất định sẽ trả, như mọi lần, dọn bàn ghế ra nào.” Lâm Hi đặt đồ xuống sân và nói với mọi người.
Cô vừa dứt lời, lập tức có người đi dọn bàn ghế.
Khi bàn ghế đã xếp xong, Lâm Hi ngồi xuống, không nói nhiều, lấy sổ nợ ra và bắt đầu trả từng người theo số lượng đã ghi. Cân cô mượn từ đội, nhờ Lý Tú Hồng giúp cân đo.
Mỗi lần cân, kim cân nhảy lên cao, ai nấy đều im lặng, không còn lời nào để nói, chẳng ai dám bảo cô trả thiếu.
Lâm Hi không bận tâm, cũng chẳng muốn so đo, chỉ muốn dứt nợ cho xong, an tâm sống cuộc đời của mình.
Đối với những khoản nợ là bột mì hoặc thứ khác, nếu đối phương đồng ý thì cô sẽ dùng thứ khác để trả.
Hôm nay, Lâm Hi tỏ ra rộng rãi, dễ nói chuyện, khiến mọi người vừa lạ vừa bất an.
Bao giờ mà cô lại dễ tính như vậy?
Hay là cô đang âm mưu gì?
Dù mọi người nghĩ sao, cuối cùng ai cũng nhận lại được lương thực, thậm chí còn nhiều hơn một chút, ai cũng vui mừng, thấy rằng Lâm Hi cũng là người biết giữ chữ tín.
Người ta thường nói, “Có vay có trả, mới dễ mượn lần sau.” Người nhận được lương còn nói thêm, “Không đủ ăn thì lại đến mượn nhé.”
---
Lúa thời này, 100 cân xay ra được tầm 60-70 cân gạo. Lâm Hi nhận khoảng 120 cân lúa, xay ra chỉ còn khoảng 80 cân gạo, cô vẫn dễ dàng vác được. Bột ngô, khoai lang thì xách tay hai bên.
“Ôi, giờ mới về sao, chẳng phải là định không trả nợ lương thực nữa à? Bọn tôi cứ nghĩ là cô đã đem hết lương đến nhà họ Tống rồi. Đang định lát nữa qua đòi cô đây.”
Lâm Hi vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Hồ Đông Mai, phía sau cô ta là một đám người, có lẽ đều đang chờ cô trả lương thực.
Vừa thấy cô xuất hiện, ai nấy đều trố mắt kinh ngạc, như thể gặp ma. Đây là đồ cô tự vác về sao? Bao giờ mà cô lại khỏe mạnh, tháo vát như vậy?
Đây có còn là Lâm Hi lười biếng họ từng biết không?
“Tôi có trả hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô. Tôi đâu có nợ cô gì. Tránh ra, đừng cản đường.” Nói xong, Lâm Hi đẩy cô ta sang bên và đi thẳng vào trong. Mọi người tự giác nhường đường cho cô.
Đúng là đồ nhiều chuyện, không thèm để ý tới cô ta thì cứ bám lấy mãi, không biết mệt hay sao.
“Hừ, tôi chỉ muốn làm người tốt thôi, cần gì cô bận tâm.” Bị đẩy sang bên, Hồ Đông Mai tức tối, cô ta chỉ mong nhìn thấy Lâm Hi sau khi trả hết lương thực sẽ còn lại bao nhiêu, liệu có sống qua nổi Tết hay không, tốt nhất là chết đói luôn đi.
“Xin lỗi mọi người đã đợi lâu. Tôi nói hôm nay trả thì nhất định sẽ trả, như mọi lần, dọn bàn ghế ra nào.” Lâm Hi đặt đồ xuống sân và nói với mọi người.
Cô vừa dứt lời, lập tức có người đi dọn bàn ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bàn ghế đã xếp xong, Lâm Hi ngồi xuống, không nói nhiều, lấy sổ nợ ra và bắt đầu trả từng người theo số lượng đã ghi. Cân cô mượn từ đội, nhờ Lý Tú Hồng giúp cân đo.
Mỗi lần cân, kim cân nhảy lên cao, ai nấy đều im lặng, không còn lời nào để nói, chẳng ai dám bảo cô trả thiếu.
Lâm Hi không bận tâm, cũng chẳng muốn so đo, chỉ muốn dứt nợ cho xong, an tâm sống cuộc đời của mình.
Đối với những khoản nợ là bột mì hoặc thứ khác, nếu đối phương đồng ý thì cô sẽ dùng thứ khác để trả.
Hôm nay, Lâm Hi tỏ ra rộng rãi, dễ nói chuyện, khiến mọi người vừa lạ vừa bất an.
Bao giờ mà cô lại dễ tính như vậy?
Hay là cô đang âm mưu gì?
Dù mọi người nghĩ sao, cuối cùng ai cũng nhận lại được lương thực, thậm chí còn nhiều hơn một chút, ai cũng vui mừng, thấy rằng Lâm Hi cũng là người biết giữ chữ tín.
Người ta thường nói, “Có vay có trả, mới dễ mượn lần sau.” Người nhận được lương còn nói thêm, “Không đủ ăn thì lại đến mượn nhé.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro