Thập Niên 70 Vợ Ta Là Lão Đại Mạt Thế
Chương 45
2024-11-06 09:13:28
Lý do Tống Tòng An quyết định qua ngủ lại đêm nay là vì muốn làm đủ các thủ tục, để sau này con của anh sẽ không bị người ta bàn ra tán vào. Dù sao đây cũng là đêm cuối cùng.
Lâm Hi ăn tối xong, dọn dẹp đâu ra đấy, vào phòng trong thì thấy Tống Tòng An đã ngủ, hai chiếc chăn được anh trải thành hai ổ, mỗi người một đầu giường.
Lâm Hi mệt, muốn nghỉ ngơi nên tự giác chui vào chiếc chăn còn trống.
“Ngày mai tôi phải trở lại đơn vị rồi, sau này cô cứ sống một mình ở đây cho tốt. Nếu có con… viết thư báo cho tôi biết.”
“Ừm,” Lâm Hi cứ tưởng anh đã ngủ, không ngờ anh vẫn còn thức.
Sau khi trả lời, cô cảm thấy rất buồn ngủ, chỉ một lát là đã ngủ thiếp đi.
Tống Tòng An cứ tưởng cô sẽ nói gì đó, nhưng chờ mãi không thấy cô mở miệng, rồi anh lại nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô.
Cô ấy thật sự ngủ rồi.
Cô ngủ, nhưng anh lại không tài nào chợp mắt.
Đây là lần thứ hai họ nằm chung giường, lần đầu tiên quá cuồng nhiệt, còn lần này lại yên tĩnh lạ thường.
Nói là không ngủ được, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên những hình ảnh mà anh không muốn nhớ lại, chúng cứ lặp đi lặp lại, khiến anh không thể nào xua đi được.
Anh lật qua lật lại, nhưng những hình ảnh ấy cứ mãi quẩn quanh. Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành mặc quần áo vào và ra ngoài để bình tĩnh lại.
Lâm Hi thì không biết gì cả, cô ngủ một mạch đến sáng, thậm chí chẳng mơ thấy gì.
Đừng nói là nằm bên cạnh một người đàn ông, cho dù bên cạnh là xác của một xác sống, cô vẫn ngủ như bình thường, chẳng ảnh hưởng chút nào.
Bữa sáng, cô nấu cháo khoai lang, đồ ăn thì là thức ăn còn lại từ tối hôm qua. Khi nấu xong, cô ra ngoài gọi Tống Tòng An vào ăn, nhưng phát hiện anh đã đi mất rồi.
Khi cô dậy, anh vẫn còn ở ngoài cửa, cô cứ nghĩ anh sẽ ở lại ăn sáng, không ngờ… Thì ra anh xem thường cô đến vậy, đến bữa sáng cũng chẳng muốn ăn cùng.
Thôi cũng được, hôm nay anh đi rồi thì đường ai nấy đi. Đợi vài năm nữa, tình hình thay đổi, cô sẽ ly hôn với anh, từ đó thực sự không ai nợ ai.
Sau khi ăn sáng, Lâm Hi đi làm, cô không biết Tống Tòng An đi lúc nào, chỉ biết khi tối về nhà, cô không còn thấy anh nữa.
Vậy Tống Tòng An đi lúc nào?
Anh rời đi sau bữa trưa. Trước khi đi, anh lén gặp anh cả và chị dâu, dặn họ khi rảnh rỗi thì để mắt đến Lâm Hi, cũng nhắn cha mẹ đừng quấy rầy cô, cứ để cô sống yên ổn một mình.
“Biết rồi, con yên tâm, mẹ không đến quấy rầy cô ta, được chưa?”
“Con đi một lần chẳng biết bao giờ mới về, phải tự chăm sóc bản thân. Còn nữa, nhớ gửi tiền về đấy.”
Lưu thị đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không đời nào. Bà đã nghe đứa cháu của mình nói rằng, con trai bà đã chuẩn bị cho cô ta không ít đồ tốt.
Đó đều là tiền của con trai bà, bà nhất định phải lấy lại, tuyệt đối không thể để tiện nhân đó hưởng lợi.
Hôm qua, bà cố ý bảo Tam Trụ đi phá đám đêm tân hôn là để xem thử con trai bà đã chuẩn bị những gì, không ngờ là… đến nồi gang lớn cũng có.
Tam Trụ là con trai lớn của Tống Tòng Phú, con trai thứ hai của Lưu thị, năm nay 10 tuổi và là đứa cháu được bà yêu nhất.
Tên vô ơn này, cái nồi gang lớn đó sao không biết mang về nhà dùng chứ. Nồi ở nhà này dùng đã lâu lắm rồi, cũng nên thay cái mới.
Lưu thị càng nghĩ càng giận, liền gọi Tam Trụ đến và thì thầm vài câu với cậu. Tam Trụ nghe xong vui vẻ chạy đi.
Trong đêm tối, mọi người trong các phòng của nhà họ Tống đều đang thì thầm to nhỏ.
Lâm Hi ăn tối xong, dọn dẹp đâu ra đấy, vào phòng trong thì thấy Tống Tòng An đã ngủ, hai chiếc chăn được anh trải thành hai ổ, mỗi người một đầu giường.
Lâm Hi mệt, muốn nghỉ ngơi nên tự giác chui vào chiếc chăn còn trống.
“Ngày mai tôi phải trở lại đơn vị rồi, sau này cô cứ sống một mình ở đây cho tốt. Nếu có con… viết thư báo cho tôi biết.”
“Ừm,” Lâm Hi cứ tưởng anh đã ngủ, không ngờ anh vẫn còn thức.
Sau khi trả lời, cô cảm thấy rất buồn ngủ, chỉ một lát là đã ngủ thiếp đi.
Tống Tòng An cứ tưởng cô sẽ nói gì đó, nhưng chờ mãi không thấy cô mở miệng, rồi anh lại nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô.
Cô ấy thật sự ngủ rồi.
Cô ngủ, nhưng anh lại không tài nào chợp mắt.
Đây là lần thứ hai họ nằm chung giường, lần đầu tiên quá cuồng nhiệt, còn lần này lại yên tĩnh lạ thường.
Nói là không ngủ được, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên những hình ảnh mà anh không muốn nhớ lại, chúng cứ lặp đi lặp lại, khiến anh không thể nào xua đi được.
Anh lật qua lật lại, nhưng những hình ảnh ấy cứ mãi quẩn quanh. Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành mặc quần áo vào và ra ngoài để bình tĩnh lại.
Lâm Hi thì không biết gì cả, cô ngủ một mạch đến sáng, thậm chí chẳng mơ thấy gì.
Đừng nói là nằm bên cạnh một người đàn ông, cho dù bên cạnh là xác của một xác sống, cô vẫn ngủ như bình thường, chẳng ảnh hưởng chút nào.
Bữa sáng, cô nấu cháo khoai lang, đồ ăn thì là thức ăn còn lại từ tối hôm qua. Khi nấu xong, cô ra ngoài gọi Tống Tòng An vào ăn, nhưng phát hiện anh đã đi mất rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô dậy, anh vẫn còn ở ngoài cửa, cô cứ nghĩ anh sẽ ở lại ăn sáng, không ngờ… Thì ra anh xem thường cô đến vậy, đến bữa sáng cũng chẳng muốn ăn cùng.
Thôi cũng được, hôm nay anh đi rồi thì đường ai nấy đi. Đợi vài năm nữa, tình hình thay đổi, cô sẽ ly hôn với anh, từ đó thực sự không ai nợ ai.
Sau khi ăn sáng, Lâm Hi đi làm, cô không biết Tống Tòng An đi lúc nào, chỉ biết khi tối về nhà, cô không còn thấy anh nữa.
Vậy Tống Tòng An đi lúc nào?
Anh rời đi sau bữa trưa. Trước khi đi, anh lén gặp anh cả và chị dâu, dặn họ khi rảnh rỗi thì để mắt đến Lâm Hi, cũng nhắn cha mẹ đừng quấy rầy cô, cứ để cô sống yên ổn một mình.
“Biết rồi, con yên tâm, mẹ không đến quấy rầy cô ta, được chưa?”
“Con đi một lần chẳng biết bao giờ mới về, phải tự chăm sóc bản thân. Còn nữa, nhớ gửi tiền về đấy.”
Lưu thị đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không đời nào. Bà đã nghe đứa cháu của mình nói rằng, con trai bà đã chuẩn bị cho cô ta không ít đồ tốt.
Đó đều là tiền của con trai bà, bà nhất định phải lấy lại, tuyệt đối không thể để tiện nhân đó hưởng lợi.
Hôm qua, bà cố ý bảo Tam Trụ đi phá đám đêm tân hôn là để xem thử con trai bà đã chuẩn bị những gì, không ngờ là… đến nồi gang lớn cũng có.
Tam Trụ là con trai lớn của Tống Tòng Phú, con trai thứ hai của Lưu thị, năm nay 10 tuổi và là đứa cháu được bà yêu nhất.
Tên vô ơn này, cái nồi gang lớn đó sao không biết mang về nhà dùng chứ. Nồi ở nhà này dùng đã lâu lắm rồi, cũng nên thay cái mới.
Lưu thị càng nghĩ càng giận, liền gọi Tam Trụ đến và thì thầm vài câu với cậu. Tam Trụ nghe xong vui vẻ chạy đi.
Trong đêm tối, mọi người trong các phòng của nhà họ Tống đều đang thì thầm to nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro