Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng Ghét
Chương 33
2024-09-03 08:48:10
Nói xong, Lý Xuân Lan còn nở nụ cười chất phác chân thành.
Thím Trang và mấy người phụ nữ khác tò mò nhìn Lý Xuân Lan từ trên xuống dưới.
Lý Xuân Lan lớn lên ở nông thôn nên da đen sạm thô ráp, do làm việc đồng áng lâu ngày nên thân hình khá lực lưỡng vạm vỡ.
Đối với bọn họ, cô trông rất quê mùa.
Với nền tảng quê mùa không mấy đẹp đẽ này, không phải chỉ mặc quần áo giày dép mới và duỗi thẳng tóc là có thể trở nên xinh đẹp được.
Nhưng dù hình ảnh bên ngoài sau khi trang điểm có khó nói đến đâu, thím Trang vẫn biết nói những lời xã giao, lập tức khen ngợi Lý Xuân Lan trông đẹp hơn buổi sáng rất nhiều.
Nhưng thực ra bà luôn xung đột với Phan Quế Vân, cho nên trong lòng vẫn cười nhạo vì Lý Xuân Lan làm Phan Quế Vân mất mặt.
Sau khi lịch sự khen ngợi Lý Xuân Lan vài câu, bà đã không kìm được tò mò: "Xuân Lan, cháu trang điểm như vậy chắc không rẻ nhỉ?"
Kiếp trước, Lý Xuân Lan cũng sống ở khu nhà tập thể này vài năm, nên rất hiểu về con người thím Trang.
Vì vậy cô hiểu rõ lời khen giả dối và ý muốn tìm hiểu chuyện của bà ta.
Tuy nhiên, cô chủ động tiếp cận người này là muốn bà ta truyền bá một số thông tin trước khi Phan Quế Vân bôi nhọ cô.
"Không rẻ đâu ạ! Cháu đã tiêu hết số tiền mẹ đẻ cho khi rời nhà lấy chồng. Trước đây lúc kết hôn với Vân Diên cháu còn chưa tốn nhiều như thế này."
Lý Xuân Lan trực tiếp đổ nguồn tiền mình có cho nhà mẹ đẻ, cũng tránh cho nhà họ Khánh gây rắc rối cho cây rụng tiền Khánh Vân Diên, đồng thời, càng nói vẻ mặt đau lòng của cô càng thêm phần khoa trương.
"Chúng cháu ở nông thôn chỉ quan tâm ăn no mặc ấm, đến thủ đô mới thấy người thành phố các thím quá coi trọng thể diện. Ăn mặc không đẹp là không được gặp người à? Tuy cháu không hiểu lắm, nhưng có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ... Nhập gia tùy tục."
Lý Xuân Lan bày ra vẻ chất phác và thật thà của người nông dân, nói những lời này, khiến người ta không ghét bỏ được, chỉ thấy cô cái gì cô cũng nói ra ngoài, có chút bướng bỉnh.
Ngoài việc cười nhạo Lý Xuân Lan nói năng lung tung, đầu óc không thông minh, những bà thím, mấy người phụ nữ khác cũng cảm thấy hình ảnh “người thành thị" của bọn họ bị người sĩ diện hảo là Phan Quế Vân làm hư.
"Xuân Lan, chỉ có mẹ chồng của cháu mới sĩ diện, bà ấy gặp chúng ta bao giờ cũng hếch mũi lên trời.”
Thím Trang và mấy người phụ nữ khác tò mò nhìn Lý Xuân Lan từ trên xuống dưới.
Lý Xuân Lan lớn lên ở nông thôn nên da đen sạm thô ráp, do làm việc đồng áng lâu ngày nên thân hình khá lực lưỡng vạm vỡ.
Đối với bọn họ, cô trông rất quê mùa.
Với nền tảng quê mùa không mấy đẹp đẽ này, không phải chỉ mặc quần áo giày dép mới và duỗi thẳng tóc là có thể trở nên xinh đẹp được.
Nhưng dù hình ảnh bên ngoài sau khi trang điểm có khó nói đến đâu, thím Trang vẫn biết nói những lời xã giao, lập tức khen ngợi Lý Xuân Lan trông đẹp hơn buổi sáng rất nhiều.
Nhưng thực ra bà luôn xung đột với Phan Quế Vân, cho nên trong lòng vẫn cười nhạo vì Lý Xuân Lan làm Phan Quế Vân mất mặt.
Sau khi lịch sự khen ngợi Lý Xuân Lan vài câu, bà đã không kìm được tò mò: "Xuân Lan, cháu trang điểm như vậy chắc không rẻ nhỉ?"
Kiếp trước, Lý Xuân Lan cũng sống ở khu nhà tập thể này vài năm, nên rất hiểu về con người thím Trang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy cô hiểu rõ lời khen giả dối và ý muốn tìm hiểu chuyện của bà ta.
Tuy nhiên, cô chủ động tiếp cận người này là muốn bà ta truyền bá một số thông tin trước khi Phan Quế Vân bôi nhọ cô.
"Không rẻ đâu ạ! Cháu đã tiêu hết số tiền mẹ đẻ cho khi rời nhà lấy chồng. Trước đây lúc kết hôn với Vân Diên cháu còn chưa tốn nhiều như thế này."
Lý Xuân Lan trực tiếp đổ nguồn tiền mình có cho nhà mẹ đẻ, cũng tránh cho nhà họ Khánh gây rắc rối cho cây rụng tiền Khánh Vân Diên, đồng thời, càng nói vẻ mặt đau lòng của cô càng thêm phần khoa trương.
"Chúng cháu ở nông thôn chỉ quan tâm ăn no mặc ấm, đến thủ đô mới thấy người thành phố các thím quá coi trọng thể diện. Ăn mặc không đẹp là không được gặp người à? Tuy cháu không hiểu lắm, nhưng có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ... Nhập gia tùy tục."
Lý Xuân Lan bày ra vẻ chất phác và thật thà của người nông dân, nói những lời này, khiến người ta không ghét bỏ được, chỉ thấy cô cái gì cô cũng nói ra ngoài, có chút bướng bỉnh.
Ngoài việc cười nhạo Lý Xuân Lan nói năng lung tung, đầu óc không thông minh, những bà thím, mấy người phụ nữ khác cũng cảm thấy hình ảnh “người thành thị" của bọn họ bị người sĩ diện hảo là Phan Quế Vân làm hư.
"Xuân Lan, chỉ có mẹ chồng của cháu mới sĩ diện, bà ấy gặp chúng ta bao giờ cũng hếch mũi lên trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro