Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 27
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-21 03:46:18
“Ai mà không như vậy chứ? Tuy rằng nhà họ Vương không phúc hậu, nhưng cũng chỉ có thể trách Hàn Ái Quốc này quá xui xẻo. Đang có tiền đồ tốt như vậy, đảo một cái đã mất sạch rồi, tiếc cho một người đàn ông khoẻ mạnh, bây giờ đã trở thành phế nhân.”
“Tôi đoán, về sau con cả nhà họ Hàn khó mà kiếm được mối nào. Đã hai mươi mấy tuổi, hơn nữa chân lại què, sau này làm sao kiếm tiền nuôi gia đình được? Chẳng có cô gái nào dám gả cho người như vậy đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đang định nói như vậy đấy. Về sau con cả nhà họ Hàn chỉ có thể trông cậy vào bà Hàn nuôi sống, cũng không biết ba đứa con trai khác của bà ấy có ý kiến gì hay không.”
“Ý kiến khẳng định là có, cho dù ba đứa con trai nhà họ Hàn không có ý kiến, thì vợ của chúng cũng sẽ có ý kiến. Ai có thể chịu đựng được anh trai chồng mình cả ngày ở nhà ăn bám?”
“Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Hàn này nhất định sẽ phân gia.”
Nghe được những lời này của mọi người, chân mày Tô Nguyệt dần dần nhíu lại. Vốn dĩ cô vẫn đang vui mừng vì chuyện Hàn Ái Quốc bị từ hôn, nhưng hiện tại thấy hắn bị nhiều người nói là kẻ què chân rồi người tàn phế như vậy, trong lòng cô lập tức giận dữ.
Người đàn ông kia là một anh hùng mà, hắn ở trên chiến trường bị thương trở về, không nên gặp phải kết cục như vậy.
Tô Nguyệt càng nghĩ càng không vui, ở trong đầu kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, chân của Hàn Ái Quốc thật sự sẽ chữa khỏi phải không?”
Hệ thống trả lời: [Có thể. Cửa hàng của hệ thống có phương thuốc chuyên môn nhằm vào loại bệnh tật ở chân này. Nếu sử dụng lâu dài, chân sẽ từ từ khôi phục, ký chủ không cần lo lắng.]
“Vậy phương thuốc kia cần bao nhiêu điểm tích luỹ mới đổi được?”
Hệ thống: [Chờ khi ký chủ tiến vào cửa hàng, ký chủ sẽ biết ngay thôi.]
Tô Nguyệt bất đắc dĩ thở dài. Hiện tại điểm tích luỹ của cô mới được mười bốn điểm, còn chưa có tư cách tiến vào cửa hàng, càng không nói tới chuyện đạt được phương thuốc chữa trị chân kia.
Theo như cô đánh giá, phương thuốc quan trọng như vậy, ít nhất cũng trị giá vài trăm điểm tích luỹ, một chút ‘Tài sản’ của cô, chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Không được, cô phải nỗ lực kiếm điểm tích luỹ, thật nhanh tích cóp đủ điểm tích luỹ rồi bước vào cửa hàng, lại còn phải để dành để đủ điểm mua cái phương thuốc kia.
Sau khi tan tầm, Tô Nguyệt không chờ nổi nữa, lập tức chui vào phòng bếp, tính toán làm một chút bánh trung thu.
Bởi vì sắp tới Tết Trung Thu rồi. Không cần biết là nhà nghèo hay nhà giàu, đều sẽ mua chút bánh trung thu về nhà nếm thử. Bên trong Cung Tiêu Xã có bán bánh trung thu, nhưng vật này rất quý, hơn nữa cũng chỉ có mất hương vị kia, không biết ăn có ngon hay không.
Nhưng bánh trung thu cô làm thì khác. Hương vị bánh trung thu do cô tự tay chế biến chắc chắc bỏ xa bánh trung thu của Cung Tiêu Xã một dãy phố.
Lần trước cô đã mua từ chợ phiên không ít bột mì và đậu đỏ, trong nhà còn có hạt mè. Với những loại nguyên liệu này, cô có thể làm bánh trung thu nhân đậu đỏ, và bánh trung thu nhân hạt mè.
Cũng như lần trước, lần này Tô Nguyệt lại tìm tới Lý Tiểu Thanh, đem tính toán của mình nói cho cô ấy nghe.
Lần trước Lý Tiểu Thanh đã được nếm thử Bánh Trứng Gà do Tô Nguyệt làm, cô ấy rất coi trọng tay nghề của Tô Nguyệt. Cô ấy chỉ dặn dò cô nên cẩn thận khi buôn bán một chút, cũng bởi giai đoạn hiện nay, những người buôn bán như cô không được quyền quang minh chính đại
Tô Nguyệt nói: “Chị Tiểu Thanh, chị yên tâm đi, em chỉ bán cho những người mua lẻ, cho dù bị người khác thấy được, cứ nói là đồ vật nhà mình làm ra tặng cho bạn bè ăn tết, tới lúc đó, chẳng ai bắt bẻ được gì.”
Lý Tiểu Thanh ngẫm lại thấy lời cô nói cũng có lý, cô ấy nói: “Chị ủng hộ em, để chị tới nhóm lửa cho em.”
Tô Nguyệt giữ chặt tay cô ấy, bây giờ cô mới nói ra mục đích hôm nay cô tìm cô ấy: “Chị Tiểu Thanh, em muốn về sau chị chính thức hỗ trợ cho em, em sẽ chia cho chị hai phần lợi nhuận.”
“Tôi đoán, về sau con cả nhà họ Hàn khó mà kiếm được mối nào. Đã hai mươi mấy tuổi, hơn nữa chân lại què, sau này làm sao kiếm tiền nuôi gia đình được? Chẳng có cô gái nào dám gả cho người như vậy đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đang định nói như vậy đấy. Về sau con cả nhà họ Hàn chỉ có thể trông cậy vào bà Hàn nuôi sống, cũng không biết ba đứa con trai khác của bà ấy có ý kiến gì hay không.”
“Ý kiến khẳng định là có, cho dù ba đứa con trai nhà họ Hàn không có ý kiến, thì vợ của chúng cũng sẽ có ý kiến. Ai có thể chịu đựng được anh trai chồng mình cả ngày ở nhà ăn bám?”
“Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Hàn này nhất định sẽ phân gia.”
Nghe được những lời này của mọi người, chân mày Tô Nguyệt dần dần nhíu lại. Vốn dĩ cô vẫn đang vui mừng vì chuyện Hàn Ái Quốc bị từ hôn, nhưng hiện tại thấy hắn bị nhiều người nói là kẻ què chân rồi người tàn phế như vậy, trong lòng cô lập tức giận dữ.
Người đàn ông kia là một anh hùng mà, hắn ở trên chiến trường bị thương trở về, không nên gặp phải kết cục như vậy.
Tô Nguyệt càng nghĩ càng không vui, ở trong đầu kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, chân của Hàn Ái Quốc thật sự sẽ chữa khỏi phải không?”
Hệ thống trả lời: [Có thể. Cửa hàng của hệ thống có phương thuốc chuyên môn nhằm vào loại bệnh tật ở chân này. Nếu sử dụng lâu dài, chân sẽ từ từ khôi phục, ký chủ không cần lo lắng.]
“Vậy phương thuốc kia cần bao nhiêu điểm tích luỹ mới đổi được?”
Hệ thống: [Chờ khi ký chủ tiến vào cửa hàng, ký chủ sẽ biết ngay thôi.]
Tô Nguyệt bất đắc dĩ thở dài. Hiện tại điểm tích luỹ của cô mới được mười bốn điểm, còn chưa có tư cách tiến vào cửa hàng, càng không nói tới chuyện đạt được phương thuốc chữa trị chân kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như cô đánh giá, phương thuốc quan trọng như vậy, ít nhất cũng trị giá vài trăm điểm tích luỹ, một chút ‘Tài sản’ của cô, chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Không được, cô phải nỗ lực kiếm điểm tích luỹ, thật nhanh tích cóp đủ điểm tích luỹ rồi bước vào cửa hàng, lại còn phải để dành để đủ điểm mua cái phương thuốc kia.
Sau khi tan tầm, Tô Nguyệt không chờ nổi nữa, lập tức chui vào phòng bếp, tính toán làm một chút bánh trung thu.
Bởi vì sắp tới Tết Trung Thu rồi. Không cần biết là nhà nghèo hay nhà giàu, đều sẽ mua chút bánh trung thu về nhà nếm thử. Bên trong Cung Tiêu Xã có bán bánh trung thu, nhưng vật này rất quý, hơn nữa cũng chỉ có mất hương vị kia, không biết ăn có ngon hay không.
Nhưng bánh trung thu cô làm thì khác. Hương vị bánh trung thu do cô tự tay chế biến chắc chắc bỏ xa bánh trung thu của Cung Tiêu Xã một dãy phố.
Lần trước cô đã mua từ chợ phiên không ít bột mì và đậu đỏ, trong nhà còn có hạt mè. Với những loại nguyên liệu này, cô có thể làm bánh trung thu nhân đậu đỏ, và bánh trung thu nhân hạt mè.
Cũng như lần trước, lần này Tô Nguyệt lại tìm tới Lý Tiểu Thanh, đem tính toán của mình nói cho cô ấy nghe.
Lần trước Lý Tiểu Thanh đã được nếm thử Bánh Trứng Gà do Tô Nguyệt làm, cô ấy rất coi trọng tay nghề của Tô Nguyệt. Cô ấy chỉ dặn dò cô nên cẩn thận khi buôn bán một chút, cũng bởi giai đoạn hiện nay, những người buôn bán như cô không được quyền quang minh chính đại
Tô Nguyệt nói: “Chị Tiểu Thanh, chị yên tâm đi, em chỉ bán cho những người mua lẻ, cho dù bị người khác thấy được, cứ nói là đồ vật nhà mình làm ra tặng cho bạn bè ăn tết, tới lúc đó, chẳng ai bắt bẻ được gì.”
Lý Tiểu Thanh ngẫm lại thấy lời cô nói cũng có lý, cô ấy nói: “Chị ủng hộ em, để chị tới nhóm lửa cho em.”
Tô Nguyệt giữ chặt tay cô ấy, bây giờ cô mới nói ra mục đích hôm nay cô tìm cô ấy: “Chị Tiểu Thanh, em muốn về sau chị chính thức hỗ trợ cho em, em sẽ chia cho chị hai phần lợi nhuận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro