Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 31
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-21 03:46:18
Về chuyện Tô Nguyệt nhờ hắn giới thiệu người cho cô, trong lòng hắn đã có một ý tưởng, có điều, vẫn nên chờ mẹ hắn về, hắn sẽ nói lại cho mẹ mình một tiếng đã. Nói chung, nếu chuyện này thành công, cũng không gạt được mẹ hắn, dứt khoát nói luôn từ ban đầu cho rồi.
Giữa trưa, nhưng những người khác còn chưa trở về, chỉ có một mình bà Hàn trở về làm cơm trưa.
Vừa thấy bóng bà ở sân, Hàn Ái Quốc đã gọi bà vào phòng mình.
“Có chuyện gì sao Ái Quốc?” Bà Hàn nghi hoặc hỏi hắn
Hàn Ái Quốc yên lặng mang bánh trung thu ra cho mẹ hắn xem.
Bà Hàn kinh ngạc: “Thằng cả, con lấy bánh trung thu này ở đâu vậy?”
Hàn Ái Quốc bắt đầu kể cho bà nghe chuyện sáng nay Tô Nguyệt tới tìm hắn.
Bà Hàn thực sự kinh ngạc. Ánh mắt bà tìm tòi một hồi lâu trên mặt Hàn Ái Quốc, như muốn tìm ra vài điểm bất thường nào đó, nhưng thấy biểu tình trên mặt hắn cực kỳ bình thường, bà không tìm ra chỗ nào bất hợp lý cả.
Có điều, bà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân, càng không dám nói bậy, cuối cùng, bà đành phải đặt nghi vấn này ở trong lòng, hỏi vào chuyện chính: “Vậy con nghĩ sao? Con gái nhà người ta thật vất vả tới tìm con nhờ trợ giúp, nói chung, con không thể không giúp đỡ người ta được.”
Hàn Ái Quốc: “Mẹ. Đó chính là nguyên nhân mà con muốn cùng mẹ nói chuyện này. Trong lòng con đã chọn được người rồi. Mẹ thấy thằng bốn nhà mình thế nào?”
“Con nói thằng bốn sao?” Bà Hàn lắp bắp kinh hãi: “Nhưng thằng bé mới mười hai tuổi.”
Hàn Ái Quốc gật gật đầu: “Mẹ, con cảm thấy thằng bốn rất thích hợp. Thằng bé quá nhỏ, làm việc nhà nông cũng không làm nên cơm cháo gì, nếu để cho những người khác trong nhà mình làm, sẽ ảnh hưởng tới việc kiếm công điểm. Thêm một lý do nữa, thằng bốn nhà mình rất thông minh, nhưng không dùng mánh khoé. Nó lại thường xuyên chạy từ trong thôn tới trấn trên chơi, thông thuộc đường đi lối lại. Theo con, nó sẽ làm được chuyện này.”
Bà Hàn trầm tư một lúc, hồi lâu sau bà mới vỗ tay nói: “Mẹ cũng cảm thấy có thể, nếu là những người khác, mẹ còn không dám đảm bảo, nhưng nếu là thằng bốn, mẹ dám nói, nó tuyệt đối sẽ không lừa gạt thanh niên trí thức Tô đâu, cũng sẽ không lười biếng, đúng là có thể cho nó đi theo thanh niên Tô trợ giúp cho cô ấy.”
Bà Hàn đã tính toán xong, lập tức nôn nóng đứng lên, nói: “Đã vậy, mẹ đi tìm thằng bốn nói chuyện này cho nó.”
Vào lúc ban đêm, thời điểm mấy người Tô Nguyệt đang ăn cơm chiều, bà Hàn tìm tới cửa muốn gặp cô.
Tô Nguyệt không nghĩ bà Hàn lại tự mình tìm tới, cô vội vàng mời bà ấy vào trong phòng nói chuyện.
Bà Hàn đánh giá nơi ở của Tô Nguyệt trước, sau khi nhìn quanh một vòng, bà ấy mới cảm khái mà giữ chặt tay cô nói: “Cháu gái ngoan, nơi các cháu ở thật sự quá kém, ủy khuất cho các cháu rồi
Tô Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Không ủy khuất, nhóm thanh niên trí thức đều sinh hoạt trong điều kiện như vậy ạ.”
Bà Hàn lại tinh tế đánh giá khuôn mặt Tô Nguyệt, quả thực là càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích.
Bà ấy còn nhịn không được mà vuốt ve bàn tay cô. Thẳng đến khi Tô Nguyệt bị bà ấy nhìn tới mức ngượng ngùng, bà ấy mới phát hiện ra mình hơi sỗ sàng quá, doạ con gái nhà người ta rồi, lúc này bà ấy mới vội vàng cười nói vào chuyện chính: “Tiểu Tô à, những lời cháu nói với Ái Quốc nhà bác, bác đều biết cả rồi. Ái Quốc nhà bác cũng tìm người cho cháu rồi. Cháu nghe một chút xem có hài lòng không nhé!”
Tô Nguyệt lập tức tập trung tinh thần, cô hỏi: “Là ai ạ?”
Bà Hàn nói: “Là thằng bốn nhà bác, năm nay nó mười hai tuổi. Đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng nó rất khôn lanh. Có đôi khi nhà bác không cần phải tự mình đi lên trấn trên mua đồ, toàn bộ đều do nó đảm nhận chuyện này. Hơn nữa nhiều lúc, trứng gà trong nhà tích cóp được nhiều, đại đa số trường hợp đều giao vào tay nó đi bán. Trước nay thằng bé chưa bao giờ nhầm lẫn.”
Giữa trưa, nhưng những người khác còn chưa trở về, chỉ có một mình bà Hàn trở về làm cơm trưa.
Vừa thấy bóng bà ở sân, Hàn Ái Quốc đã gọi bà vào phòng mình.
“Có chuyện gì sao Ái Quốc?” Bà Hàn nghi hoặc hỏi hắn
Hàn Ái Quốc yên lặng mang bánh trung thu ra cho mẹ hắn xem.
Bà Hàn kinh ngạc: “Thằng cả, con lấy bánh trung thu này ở đâu vậy?”
Hàn Ái Quốc bắt đầu kể cho bà nghe chuyện sáng nay Tô Nguyệt tới tìm hắn.
Bà Hàn thực sự kinh ngạc. Ánh mắt bà tìm tòi một hồi lâu trên mặt Hàn Ái Quốc, như muốn tìm ra vài điểm bất thường nào đó, nhưng thấy biểu tình trên mặt hắn cực kỳ bình thường, bà không tìm ra chỗ nào bất hợp lý cả.
Có điều, bà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân, càng không dám nói bậy, cuối cùng, bà đành phải đặt nghi vấn này ở trong lòng, hỏi vào chuyện chính: “Vậy con nghĩ sao? Con gái nhà người ta thật vất vả tới tìm con nhờ trợ giúp, nói chung, con không thể không giúp đỡ người ta được.”
Hàn Ái Quốc: “Mẹ. Đó chính là nguyên nhân mà con muốn cùng mẹ nói chuyện này. Trong lòng con đã chọn được người rồi. Mẹ thấy thằng bốn nhà mình thế nào?”
“Con nói thằng bốn sao?” Bà Hàn lắp bắp kinh hãi: “Nhưng thằng bé mới mười hai tuổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Ái Quốc gật gật đầu: “Mẹ, con cảm thấy thằng bốn rất thích hợp. Thằng bé quá nhỏ, làm việc nhà nông cũng không làm nên cơm cháo gì, nếu để cho những người khác trong nhà mình làm, sẽ ảnh hưởng tới việc kiếm công điểm. Thêm một lý do nữa, thằng bốn nhà mình rất thông minh, nhưng không dùng mánh khoé. Nó lại thường xuyên chạy từ trong thôn tới trấn trên chơi, thông thuộc đường đi lối lại. Theo con, nó sẽ làm được chuyện này.”
Bà Hàn trầm tư một lúc, hồi lâu sau bà mới vỗ tay nói: “Mẹ cũng cảm thấy có thể, nếu là những người khác, mẹ còn không dám đảm bảo, nhưng nếu là thằng bốn, mẹ dám nói, nó tuyệt đối sẽ không lừa gạt thanh niên trí thức Tô đâu, cũng sẽ không lười biếng, đúng là có thể cho nó đi theo thanh niên Tô trợ giúp cho cô ấy.”
Bà Hàn đã tính toán xong, lập tức nôn nóng đứng lên, nói: “Đã vậy, mẹ đi tìm thằng bốn nói chuyện này cho nó.”
Vào lúc ban đêm, thời điểm mấy người Tô Nguyệt đang ăn cơm chiều, bà Hàn tìm tới cửa muốn gặp cô.
Tô Nguyệt không nghĩ bà Hàn lại tự mình tìm tới, cô vội vàng mời bà ấy vào trong phòng nói chuyện.
Bà Hàn đánh giá nơi ở của Tô Nguyệt trước, sau khi nhìn quanh một vòng, bà ấy mới cảm khái mà giữ chặt tay cô nói: “Cháu gái ngoan, nơi các cháu ở thật sự quá kém, ủy khuất cho các cháu rồi
Tô Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Không ủy khuất, nhóm thanh niên trí thức đều sinh hoạt trong điều kiện như vậy ạ.”
Bà Hàn lại tinh tế đánh giá khuôn mặt Tô Nguyệt, quả thực là càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích.
Bà ấy còn nhịn không được mà vuốt ve bàn tay cô. Thẳng đến khi Tô Nguyệt bị bà ấy nhìn tới mức ngượng ngùng, bà ấy mới phát hiện ra mình hơi sỗ sàng quá, doạ con gái nhà người ta rồi, lúc này bà ấy mới vội vàng cười nói vào chuyện chính: “Tiểu Tô à, những lời cháu nói với Ái Quốc nhà bác, bác đều biết cả rồi. Ái Quốc nhà bác cũng tìm người cho cháu rồi. Cháu nghe một chút xem có hài lòng không nhé!”
Tô Nguyệt lập tức tập trung tinh thần, cô hỏi: “Là ai ạ?”
Bà Hàn nói: “Là thằng bốn nhà bác, năm nay nó mười hai tuổi. Đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng nó rất khôn lanh. Có đôi khi nhà bác không cần phải tự mình đi lên trấn trên mua đồ, toàn bộ đều do nó đảm nhận chuyện này. Hơn nữa nhiều lúc, trứng gà trong nhà tích cóp được nhiều, đại đa số trường hợp đều giao vào tay nó đi bán. Trước nay thằng bé chưa bao giờ nhầm lẫn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro