Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 37
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-21 03:46:18
Đôi mắt bà Hàn chỉ liếc nhìn Hàn Ái Quốc từ nãy giờ vẫn không nói lời nào, bà cất giọng tràn đầy vui vẻ nói: “Đúng vậy nha, cô bé Tiểu Tô này đúng là một cô bé tuyệt vời. Mẹ còn chưa thấy người con gái nào giỏi giang như cô ấy đâu, cũng không biết về sau ai có thể diễm phúc cưới được một cô gái như vậy.”
Vợ Hàn Lão Tam cũng không để ý tới việc Tô Nguyệt muốn hay không muốn gả cho ai, cô ta gấp không chờ nổi, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ mau đi hâm nóng đi, cho chúng ta cũng nếm thử hương vị, quá thơm rồi, con sắp không chịu nổi nữa.”
Bà Hàn trợn trắng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Con chỉ biết ăn ăn ăn. Tại sao lúc làm việc không thấy con tích cực như vậy?”
Vợ Hàn Lão Tam cũng không thèm để ý, cô ta vẫn cười hì hì như cũ, chỉ cần có đồ ăn ngon, ai muốn nói cô ta thế nào cũng được.
Bà Hàn đi vào trong phòng bếp hâm nóng bánh bao cuộn, sau đó chia làm vài phần, cho mỗi người trong nhà một phần để nếm thử.
“Mẹ ơi, bánh bao cuộn này thật ngọt, ăn ngon hơn nhiều so với bánh bao lớn!” Vợ Hàn Lão Tam ăn ngon tới mức hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Ngay cả hai anh em Hàn Lão Nhị và Hàn Lão Tam bình thường vẫn không hay nói chuyện cũng ăn đến thỏa mãn, hiếm có một lần hai người mở miệng khen ngợi mấy câu.
Ngay cả người lớn cũng vậy, huống chi là mấy đứa nhỏ, một đám ăn hăng say tới nỗi không có thời gian để mở miệng nói chuyện. Bộ dáng ăn ngấu nghiến kia của chúng, ai nhìn vào không biết còn tưởng đâu bị bỏ đói như tám đời chưa được ăn cơm.
Bà Hàn lại nhìn Hàn Ái Quốc, cười tủm tỉm hỏi: “Ái Quốc à, con cảm thấy hương vị bánh này như thế nào?”
Hàn Ái Quốc dừng một chút, gật đầu đáp: “Vâng, cũng ngon mẹ ạ.”
Bà Hàn nghe vậy lại cười càng thêm vui vẻ.
Sau khi ăn xong cơm chiều, bà Hàn ngồi trên ghế ở nhà chính, giữ Hàn Ái Dân lại nói chuyện. Mọi người đều biết bà Hàn đang muốn hỏi chuyện bán bánh trung thu hôm nay, cho nên tất cả cũng tập trung lại để nghe, không ai muốn rời đi.
Bà Hàn biết chuyện này khẳng định không lừa được mọi người, cho nên cũng không đuổi, tỏ vẻ bà cho phép bọn họ ở chỗ này nghe.
Hàn Ái Dân lập tức kể cho mọi người nghe chuyện hôm nay, nói xong cậu còn móc phiếu cùng tiền Tô Nguyệt chia cho cậu, đặt vào tay bà Hàn, nói: “Mẹ, đây là phần mà chị Tô Nguyệt chia cho con, mẹ giữ đi.”
Vợ Hàn Lão Tam kinh ngạc lên tiếng: “Nhiều như vậy sao, trời đất ơi, làm chuyện này kiếm được nhiều tiền thế hả?”
Lúc này, một người nông dân làm việc quần quật cả ngày trên cánh đồng cũng chỉ kiếm được công điểm tương đương với mấy mao tiền, kết quả Hàn Ái Dân chỉ đi một ngày đã mang về nhiều như vậy, làm sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.
Bà Hàn cũng kinh ngạc: “Thằng tư, tại sao lại nhiều như thế? Có phải con trộm tiền của chị Tô Nguyệt không?”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con là loại người như thế sao?” Hàn Ái Dân bực bội mà gào lên một câu, sau đó cậu giải thích: “Con không hề tham lam dù chỉ một phân tiền. Tiền bán được con đã giao hết cho chị Tô Nguyệt rồi. Vốn dĩ chị Tô Nguyệt còn đưa cho con nhiều hơn nữa, nhưng con trả lại chị ấy chỗ còn thừa rồi. Bởi vì làm bánh trung thu cần nhiều nguyên liệu như dầu, bột mì, các thứ linh tinh, nhưng khi chị Tô Nguyệt đưa tiền cho con, chị ấy chưa trừ tiền đó. Con nói với chị ấy, chị trừ xong xuôi rồi chia cho em sau. Con không hề tham lam đâu nhé!”
Không đợi bà Hàn nói chuyện, vợ Hàn Lão Tam đã hét lên: “Trời ơi, thằng tư, sao em ngốc thế? Người ta đã cho em, em lại còn đem đi trả lại!”
Cô ta trưng ra vẻ mặt đau như đứt từng khúc ruột, cứ như tiền được trả về đó là tiền của cô ta vậy.
Bà Hàn tức giận vô cùng, bà hung hăn mắng cho cô ta một trận: “Cút sang một bên. Con đúng là đồ tóc dài não ngắn, kiến thức hạn hẹp. Phải nhớ rằng thứ không phải của mình thì không được tham lam, chỉ lấy những gì mình nên có mà thôi. Chuyện này thằng tư làm rất đúng. Làm người là phải thành thật, không thể quá tham lam. Nếu con tham lam, sau này không ai thèm lui tới với con nữa đâu.”
Vợ Hàn Lão Tam cũng không để ý tới việc Tô Nguyệt muốn hay không muốn gả cho ai, cô ta gấp không chờ nổi, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ mau đi hâm nóng đi, cho chúng ta cũng nếm thử hương vị, quá thơm rồi, con sắp không chịu nổi nữa.”
Bà Hàn trợn trắng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Con chỉ biết ăn ăn ăn. Tại sao lúc làm việc không thấy con tích cực như vậy?”
Vợ Hàn Lão Tam cũng không thèm để ý, cô ta vẫn cười hì hì như cũ, chỉ cần có đồ ăn ngon, ai muốn nói cô ta thế nào cũng được.
Bà Hàn đi vào trong phòng bếp hâm nóng bánh bao cuộn, sau đó chia làm vài phần, cho mỗi người trong nhà một phần để nếm thử.
“Mẹ ơi, bánh bao cuộn này thật ngọt, ăn ngon hơn nhiều so với bánh bao lớn!” Vợ Hàn Lão Tam ăn ngon tới mức hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Ngay cả hai anh em Hàn Lão Nhị và Hàn Lão Tam bình thường vẫn không hay nói chuyện cũng ăn đến thỏa mãn, hiếm có một lần hai người mở miệng khen ngợi mấy câu.
Ngay cả người lớn cũng vậy, huống chi là mấy đứa nhỏ, một đám ăn hăng say tới nỗi không có thời gian để mở miệng nói chuyện. Bộ dáng ăn ngấu nghiến kia của chúng, ai nhìn vào không biết còn tưởng đâu bị bỏ đói như tám đời chưa được ăn cơm.
Bà Hàn lại nhìn Hàn Ái Quốc, cười tủm tỉm hỏi: “Ái Quốc à, con cảm thấy hương vị bánh này như thế nào?”
Hàn Ái Quốc dừng một chút, gật đầu đáp: “Vâng, cũng ngon mẹ ạ.”
Bà Hàn nghe vậy lại cười càng thêm vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ăn xong cơm chiều, bà Hàn ngồi trên ghế ở nhà chính, giữ Hàn Ái Dân lại nói chuyện. Mọi người đều biết bà Hàn đang muốn hỏi chuyện bán bánh trung thu hôm nay, cho nên tất cả cũng tập trung lại để nghe, không ai muốn rời đi.
Bà Hàn biết chuyện này khẳng định không lừa được mọi người, cho nên cũng không đuổi, tỏ vẻ bà cho phép bọn họ ở chỗ này nghe.
Hàn Ái Dân lập tức kể cho mọi người nghe chuyện hôm nay, nói xong cậu còn móc phiếu cùng tiền Tô Nguyệt chia cho cậu, đặt vào tay bà Hàn, nói: “Mẹ, đây là phần mà chị Tô Nguyệt chia cho con, mẹ giữ đi.”
Vợ Hàn Lão Tam kinh ngạc lên tiếng: “Nhiều như vậy sao, trời đất ơi, làm chuyện này kiếm được nhiều tiền thế hả?”
Lúc này, một người nông dân làm việc quần quật cả ngày trên cánh đồng cũng chỉ kiếm được công điểm tương đương với mấy mao tiền, kết quả Hàn Ái Dân chỉ đi một ngày đã mang về nhiều như vậy, làm sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.
Bà Hàn cũng kinh ngạc: “Thằng tư, tại sao lại nhiều như thế? Có phải con trộm tiền của chị Tô Nguyệt không?”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con là loại người như thế sao?” Hàn Ái Dân bực bội mà gào lên một câu, sau đó cậu giải thích: “Con không hề tham lam dù chỉ một phân tiền. Tiền bán được con đã giao hết cho chị Tô Nguyệt rồi. Vốn dĩ chị Tô Nguyệt còn đưa cho con nhiều hơn nữa, nhưng con trả lại chị ấy chỗ còn thừa rồi. Bởi vì làm bánh trung thu cần nhiều nguyên liệu như dầu, bột mì, các thứ linh tinh, nhưng khi chị Tô Nguyệt đưa tiền cho con, chị ấy chưa trừ tiền đó. Con nói với chị ấy, chị trừ xong xuôi rồi chia cho em sau. Con không hề tham lam đâu nhé!”
Không đợi bà Hàn nói chuyện, vợ Hàn Lão Tam đã hét lên: “Trời ơi, thằng tư, sao em ngốc thế? Người ta đã cho em, em lại còn đem đi trả lại!”
Cô ta trưng ra vẻ mặt đau như đứt từng khúc ruột, cứ như tiền được trả về đó là tiền của cô ta vậy.
Bà Hàn tức giận vô cùng, bà hung hăn mắng cho cô ta một trận: “Cút sang một bên. Con đúng là đồ tóc dài não ngắn, kiến thức hạn hẹp. Phải nhớ rằng thứ không phải của mình thì không được tham lam, chỉ lấy những gì mình nên có mà thôi. Chuyện này thằng tư làm rất đúng. Làm người là phải thành thật, không thể quá tham lam. Nếu con tham lam, sau này không ai thèm lui tới với con nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro