Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Bị Bắn Chết
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
Bà Chương sửng sốt, không ngờ đối phương lại cứng rắn như vậy, ngay cả thương lượng đường sống cũng không cho.
“Bốn trăm! Tôi có thể cho các cậu bốn trăm.”
Thẩm Húc cười nhạo: “Bà đang tống cổ ăn mày đấy à!”
“Bốn trăm không ít! Tiền lương ở tỉnh thành cao hơn so với vùng quê các cậu. Nhưng dù tiền lương và phúc lợi trong xưởng Đức Tổ làm không tệ, một tháng cũng chỉ bốn mươi đồng, Được nâng lên làm tổ trưởng cũng chỉ mới năm mươi, Bốn trăm còn không hài lòng, chẳng lẽ các cậu thật sự muốn bốn nghìn? Đừng dùng công phu sư tử ngoạm!”
“Bà nghĩ hay lắm! Dùng số tiền chưa bằng tiền lương một năm đã muốn tống cổ chúng tôi à? Có phải công phu sư tử ngoàm hay không, trong lòng bà hiểu rõ, Mấy năm qua bà vớt được từ trên người Lưu An Nam không ít nhỉ?”
Thẩm Húc vươn tay, Chu Minh Tô hiểu ý, đưa sổ ghi chép qua, Thẩm Húc mở ra, bắt đầu đọc từng dòng, Bà Chương càng nghe càng kinh hãi, oán giận liếc mắt lườm Chu Minh Tô một cái, quả nhiên, không phải đèn cạn dầu!
Trên vở ghi chép quá nhiều thứ vụn vặt, đọc từng khoản một quá tốn thời gian, Thẩm Húc chỉ đọc vài cái, rồi nói: “Bà lão, phía sau không cần tôi đọc tiếp đâu nhỉ? Trong này chỉ ghi chép lại những gì bà cướp đoạt được từ tay Lưu An Nam sáu năm qua. Từ khi Lưu An Nam đi làm đến nay cũng mười mấy năm rồi, mấy năm trước bà cũng lấy không ít nhỉ?”
“Tôi không quan tâm chuyện trước kia, nhưng trong sáu năm này chị tôi đã gả cho Lưu An Nam, mỗi phân tiền Lưu An Nam kiếm được đều có phần của chị ấy. Mấy năm qua chị tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh ta, ngược lại anh ta khiến chị tôi chịu không ít ấm ức. Bây giờ ly hôn, số tiền này coi như bồi thường cho chị tôi và tiền nuôi nấng Manh Manh. Từ nay về sau hai nhà chặt đứt quan hệ, chúng tôi sẽ không bao giờ tới tìm các người nữa, các người cũng đừng tới dây dưa với chúng tôi.”
Không phải hắn không muốn ép Lưu An Nam đưa tiền nuôi nấng hàng năm, nhưng mà Lưu An Nam là loại người bất công không rõ phải trái, cộng thêm nhà họ Chương lòng tham không đáy càn quấy, không liên quan nữa vẫn tốt hơn,
“Được rồi! Cho các cậu một ngàn, được rồi chứ!”
Thẩm Húc cười ha hả hai tiếng: “Bốn ngàn!”
“Một ngàn hai! Lần này được rồi chứ!”
“Bốn ngàn, không thể thiếu một xu!”
“Một ngàn rưỡi!” Bà Chương cắn răng, một ngàn rưỡi, là điểm mấu chốt của bà ta!
“Nếu bà không có thành ý như thế, thì quên đi. Về thong thả, không tiễn! Ngày mai tôi sẽ mang ảnh chụp tới tìm lãnh đạo trong xưởng giày Triều Dương tâm sự!”
Bà Chương tức giận ngã ngửa, chưa từng thấy qua người nào dầu muối không ăn như vậy. Ra giá trên trời, còn không cho người ta trả giá, Bà ta lại nâng giá vài lần nữa, mỗi lần thêm lên hai ba trăm đồng, nhưng cho dù bà ta nói thế nào, Thẩm Húc vẫn chỉ một câu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Chu Minh Hữu thấy đối phương đã nâng giá tới hai ngàn năm, trong lòng thầm nói cũng đủ rồi, dù sao bốn ngàn cũng là một khoản cực lớn, mấy nhà có thể lấy ra được.
Tuy rằng nhà họ Chương cướp đoạt rất nhiều trên người Lưu An Nam, nhưng chưa chắc đã tiết kiệm được nhiều, nói không chừng còn tiêu gần hết rồi ấy chứ.
Rất nhiều lần anh ta định nhắc nhở Thẩm Húc, nhưng lời tới bên miệng, lại nghĩ đến trước đó Thẩm Húc đã dặn dò nhiều lần bảo bọn họ yên tĩnh xem là được, đừng nói gì, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.
Thấy không thương lượng được, bà Chương gắt lên: “Thế này còn chưa hài lòng, vậy thì chúng mày đừng mong lấy được một đồng nào. Còn không phải chỉ là vài tấm ảnh chụp sao? Truyền ra ngoài thì thế nào? Cha vợ của Đức Tổ nhà tao chính là lãnh đạo trong xưởng, quen biết rất nhiều người cấp cao! Cùng lắm thì đợi hai ba năm sau, đợi mọi chuyện yên ổn, Đức Tổ vẫn có thể đi làm trong xưởng!”
Thẩm Húc nheo mắt lại: “Bà lão, đừng giở trò khôn vặt với tôi, dù cha vợ anh ta có chút bản lĩnh thật, nhưng tội chơi lưu manh không nhỏ, còn phải xem người ta có bằng lòng hao phí tài nguyên, tiền bạc, quan hệ bảo vệ anh ta không đã.”
“Dù sao ông Từ cũng coi thường người con rể này, ông Từ có thâm niên, chức vị cao, tiền lương cao, đừng nói nuôi sống bản thân, nuôi cả con gái con rể và cháu ngoại cũng không thành vấn đề.”
“Nếu chuyện này thật sự ồn ào, sợ là ông Từ hận không thể ép Chương Đức Tổ đi nông trường cải tạo, để con gái mình nhân cơ hội ấy ly hôn. Nếu không, cũng vui mừng khi thấy anh ta bị đuổi việc, cùng lắm thì ông ấy nuôi, Chương Đức Tổ sẽ biến tướng trở thành thằng ở rể, cả đời chỉ có thể dựa vào nhà họ Từ, đừng nghĩ ngoi lên, đỡ cho ông ta phải lo lắng sau khi Chương Đức Tổ đắc thế, sẽ đối xử với con gái ông ta không tốt.”
Thẩm Húc đã tìm hiểu được rõ ràng về tính cách của Từ Quảng Nghĩa qua miệng ông Lý và ông Chu,
Hắn cười nhạo một tiếng, nói tiếp: “Bà thật sự cho rằng việc này cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến công việc của Chương Đức Tổ thôi sao? Tội lưu manh lớn đến mức nào, bà không biết cũng nên ra ngoài hỏi thăm một chút.”
Chơi lưu manh, sao bà Chương lại không biết. Chỉ tính đầu năm nay thôi, bên nhà mẹ đẻ bà ta còn có một tên lưu manh vì tội danh này bị đưa đi dạo phố phê đấu, đưa đi lao động cải tạo. Nghe nói còn bị đưa tới nông trường rất xa, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
“Huống chi…” Thẩm Húc dừng lại, giọng nói xoay chuyển: “Chính tai tôi nghe thấy cô gái kia kêu đừng mà, nếu đối phương không tự nguyện, vậy thì việc này không phải chơi lưu manh nữa, mà là tội cưỡng gian!”
Chơi lưu manh có lẽ còn có thể giữ được mạng, cưỡng gian, tôi này chắc chắn bị ăn đạn.
Chương Đức Tổ giận dữ: “Mày nói bậy! Tao không cưỡng ép cô ta! Mày đừng mơ tưởng bôi nhọ tao!”
“Tôi đâu có bôi nhọ, tôi chỉ nói mình nghe thấy cô ta kêu đừng mà thôi, tôi thật sự nghe thấy rõ ràng. Về điểm này tôi không hề nói dối, nếu cần, tôi không ngại trở thành nhân chứng, nói rõ ràng với đồng chí công an.”
Khi nam nữ hoan ái kêu đừng mà, giống với đừng mà trong miệng Thẩm Húc nói sao? Sắc mặt Chương Đức Tổ xanh mét.
“Mày cố ý nói với Tiểu Phỉ câu kia, đúng không?”
“Nói cái gì? Không phải tôi chỉ hỏi cô ta một câu có phải tự nguyện hay không thôi à? Chuyện này thì có liên quan gì tới cố ý hay không?” Thẩm Húc giả ngu.
Chương Đức Tổ tức giận bốc khói, nhưng lại không thể không để ý. Chơi lưu manh, kết cục của anh ta không tốt, Tiểu Phỉ cũng chẳng khá hơn. Nhưng nếu đổi thành cưỡng gian, tuy rằng Tiểu Phỉ vẫn sẽ bị nhàn ngôn toái ngữ, nhưng lại có thể thoát khỏi chế tài pháp luật, không phải ngồi tù, không phải lao động cải tạo, không bị phê đấu. Hai chọn một, kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
Họ Chu đáng chết! Trong lòng Chương Đức Tổ thầm mắng, lại trăm triệu lần không dám nói ra.
“Bà Chương, không biết trong mắt bà, tính mạng của con trai có đáng giá bốn ngàn đồng hay không?”
Thẩm Húc không lùi nửa bước, còn liên tục ép sát. Chương Đức Tổ biết, bản thân đã gặp phải cái xương cứng rồi. anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà Chương.
“Mẹ, mấy năm nay mẹ tiết kiệm được không ít tiền. Hay là chúng ta cho bọn họ đi! Mẹ, Tiểu Phỉ nói, nếu việc này có thể giải quyết êm thấm thì thôi, nếu thật sự ồn ào không giải quyết được, cô ta sẽ kiện con. Cô ta thật sự làm được đó! Cô ta còn có hai người anh trai, đều không phải dễ chọc. Mẹ! Mẹ cứu con với! Mẹ chỉ có mình con là con trai, khi về già con còn phải nuôi dưỡng mẹ nữa! Mẹ, con không muốn bị bắn chết đâu!”
Bị bắn chết…
Bị bắn chết!
Cả người bà Chương lập tức nghiêng ngả, ngã ngồi trên mặt đất!
“Bốn trăm! Tôi có thể cho các cậu bốn trăm.”
Thẩm Húc cười nhạo: “Bà đang tống cổ ăn mày đấy à!”
“Bốn trăm không ít! Tiền lương ở tỉnh thành cao hơn so với vùng quê các cậu. Nhưng dù tiền lương và phúc lợi trong xưởng Đức Tổ làm không tệ, một tháng cũng chỉ bốn mươi đồng, Được nâng lên làm tổ trưởng cũng chỉ mới năm mươi, Bốn trăm còn không hài lòng, chẳng lẽ các cậu thật sự muốn bốn nghìn? Đừng dùng công phu sư tử ngoạm!”
“Bà nghĩ hay lắm! Dùng số tiền chưa bằng tiền lương một năm đã muốn tống cổ chúng tôi à? Có phải công phu sư tử ngoàm hay không, trong lòng bà hiểu rõ, Mấy năm qua bà vớt được từ trên người Lưu An Nam không ít nhỉ?”
Thẩm Húc vươn tay, Chu Minh Tô hiểu ý, đưa sổ ghi chép qua, Thẩm Húc mở ra, bắt đầu đọc từng dòng, Bà Chương càng nghe càng kinh hãi, oán giận liếc mắt lườm Chu Minh Tô một cái, quả nhiên, không phải đèn cạn dầu!
Trên vở ghi chép quá nhiều thứ vụn vặt, đọc từng khoản một quá tốn thời gian, Thẩm Húc chỉ đọc vài cái, rồi nói: “Bà lão, phía sau không cần tôi đọc tiếp đâu nhỉ? Trong này chỉ ghi chép lại những gì bà cướp đoạt được từ tay Lưu An Nam sáu năm qua. Từ khi Lưu An Nam đi làm đến nay cũng mười mấy năm rồi, mấy năm trước bà cũng lấy không ít nhỉ?”
“Tôi không quan tâm chuyện trước kia, nhưng trong sáu năm này chị tôi đã gả cho Lưu An Nam, mỗi phân tiền Lưu An Nam kiếm được đều có phần của chị ấy. Mấy năm qua chị tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh ta, ngược lại anh ta khiến chị tôi chịu không ít ấm ức. Bây giờ ly hôn, số tiền này coi như bồi thường cho chị tôi và tiền nuôi nấng Manh Manh. Từ nay về sau hai nhà chặt đứt quan hệ, chúng tôi sẽ không bao giờ tới tìm các người nữa, các người cũng đừng tới dây dưa với chúng tôi.”
Không phải hắn không muốn ép Lưu An Nam đưa tiền nuôi nấng hàng năm, nhưng mà Lưu An Nam là loại người bất công không rõ phải trái, cộng thêm nhà họ Chương lòng tham không đáy càn quấy, không liên quan nữa vẫn tốt hơn,
“Được rồi! Cho các cậu một ngàn, được rồi chứ!”
Thẩm Húc cười ha hả hai tiếng: “Bốn ngàn!”
“Một ngàn hai! Lần này được rồi chứ!”
“Bốn ngàn, không thể thiếu một xu!”
“Một ngàn rưỡi!” Bà Chương cắn răng, một ngàn rưỡi, là điểm mấu chốt của bà ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu bà không có thành ý như thế, thì quên đi. Về thong thả, không tiễn! Ngày mai tôi sẽ mang ảnh chụp tới tìm lãnh đạo trong xưởng giày Triều Dương tâm sự!”
Bà Chương tức giận ngã ngửa, chưa từng thấy qua người nào dầu muối không ăn như vậy. Ra giá trên trời, còn không cho người ta trả giá, Bà ta lại nâng giá vài lần nữa, mỗi lần thêm lên hai ba trăm đồng, nhưng cho dù bà ta nói thế nào, Thẩm Húc vẫn chỉ một câu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Chu Minh Hữu thấy đối phương đã nâng giá tới hai ngàn năm, trong lòng thầm nói cũng đủ rồi, dù sao bốn ngàn cũng là một khoản cực lớn, mấy nhà có thể lấy ra được.
Tuy rằng nhà họ Chương cướp đoạt rất nhiều trên người Lưu An Nam, nhưng chưa chắc đã tiết kiệm được nhiều, nói không chừng còn tiêu gần hết rồi ấy chứ.
Rất nhiều lần anh ta định nhắc nhở Thẩm Húc, nhưng lời tới bên miệng, lại nghĩ đến trước đó Thẩm Húc đã dặn dò nhiều lần bảo bọn họ yên tĩnh xem là được, đừng nói gì, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.
Thấy không thương lượng được, bà Chương gắt lên: “Thế này còn chưa hài lòng, vậy thì chúng mày đừng mong lấy được một đồng nào. Còn không phải chỉ là vài tấm ảnh chụp sao? Truyền ra ngoài thì thế nào? Cha vợ của Đức Tổ nhà tao chính là lãnh đạo trong xưởng, quen biết rất nhiều người cấp cao! Cùng lắm thì đợi hai ba năm sau, đợi mọi chuyện yên ổn, Đức Tổ vẫn có thể đi làm trong xưởng!”
Thẩm Húc nheo mắt lại: “Bà lão, đừng giở trò khôn vặt với tôi, dù cha vợ anh ta có chút bản lĩnh thật, nhưng tội chơi lưu manh không nhỏ, còn phải xem người ta có bằng lòng hao phí tài nguyên, tiền bạc, quan hệ bảo vệ anh ta không đã.”
“Dù sao ông Từ cũng coi thường người con rể này, ông Từ có thâm niên, chức vị cao, tiền lương cao, đừng nói nuôi sống bản thân, nuôi cả con gái con rể và cháu ngoại cũng không thành vấn đề.”
“Nếu chuyện này thật sự ồn ào, sợ là ông Từ hận không thể ép Chương Đức Tổ đi nông trường cải tạo, để con gái mình nhân cơ hội ấy ly hôn. Nếu không, cũng vui mừng khi thấy anh ta bị đuổi việc, cùng lắm thì ông ấy nuôi, Chương Đức Tổ sẽ biến tướng trở thành thằng ở rể, cả đời chỉ có thể dựa vào nhà họ Từ, đừng nghĩ ngoi lên, đỡ cho ông ta phải lo lắng sau khi Chương Đức Tổ đắc thế, sẽ đối xử với con gái ông ta không tốt.”
Thẩm Húc đã tìm hiểu được rõ ràng về tính cách của Từ Quảng Nghĩa qua miệng ông Lý và ông Chu,
Hắn cười nhạo một tiếng, nói tiếp: “Bà thật sự cho rằng việc này cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến công việc của Chương Đức Tổ thôi sao? Tội lưu manh lớn đến mức nào, bà không biết cũng nên ra ngoài hỏi thăm một chút.”
Chơi lưu manh, sao bà Chương lại không biết. Chỉ tính đầu năm nay thôi, bên nhà mẹ đẻ bà ta còn có một tên lưu manh vì tội danh này bị đưa đi dạo phố phê đấu, đưa đi lao động cải tạo. Nghe nói còn bị đưa tới nông trường rất xa, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
“Huống chi…” Thẩm Húc dừng lại, giọng nói xoay chuyển: “Chính tai tôi nghe thấy cô gái kia kêu đừng mà, nếu đối phương không tự nguyện, vậy thì việc này không phải chơi lưu manh nữa, mà là tội cưỡng gian!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chơi lưu manh có lẽ còn có thể giữ được mạng, cưỡng gian, tôi này chắc chắn bị ăn đạn.
Chương Đức Tổ giận dữ: “Mày nói bậy! Tao không cưỡng ép cô ta! Mày đừng mơ tưởng bôi nhọ tao!”
“Tôi đâu có bôi nhọ, tôi chỉ nói mình nghe thấy cô ta kêu đừng mà thôi, tôi thật sự nghe thấy rõ ràng. Về điểm này tôi không hề nói dối, nếu cần, tôi không ngại trở thành nhân chứng, nói rõ ràng với đồng chí công an.”
Khi nam nữ hoan ái kêu đừng mà, giống với đừng mà trong miệng Thẩm Húc nói sao? Sắc mặt Chương Đức Tổ xanh mét.
“Mày cố ý nói với Tiểu Phỉ câu kia, đúng không?”
“Nói cái gì? Không phải tôi chỉ hỏi cô ta một câu có phải tự nguyện hay không thôi à? Chuyện này thì có liên quan gì tới cố ý hay không?” Thẩm Húc giả ngu.
Chương Đức Tổ tức giận bốc khói, nhưng lại không thể không để ý. Chơi lưu manh, kết cục của anh ta không tốt, Tiểu Phỉ cũng chẳng khá hơn. Nhưng nếu đổi thành cưỡng gian, tuy rằng Tiểu Phỉ vẫn sẽ bị nhàn ngôn toái ngữ, nhưng lại có thể thoát khỏi chế tài pháp luật, không phải ngồi tù, không phải lao động cải tạo, không bị phê đấu. Hai chọn một, kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
Họ Chu đáng chết! Trong lòng Chương Đức Tổ thầm mắng, lại trăm triệu lần không dám nói ra.
“Bà Chương, không biết trong mắt bà, tính mạng của con trai có đáng giá bốn ngàn đồng hay không?”
Thẩm Húc không lùi nửa bước, còn liên tục ép sát. Chương Đức Tổ biết, bản thân đã gặp phải cái xương cứng rồi. anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà Chương.
“Mẹ, mấy năm nay mẹ tiết kiệm được không ít tiền. Hay là chúng ta cho bọn họ đi! Mẹ, Tiểu Phỉ nói, nếu việc này có thể giải quyết êm thấm thì thôi, nếu thật sự ồn ào không giải quyết được, cô ta sẽ kiện con. Cô ta thật sự làm được đó! Cô ta còn có hai người anh trai, đều không phải dễ chọc. Mẹ! Mẹ cứu con với! Mẹ chỉ có mình con là con trai, khi về già con còn phải nuôi dưỡng mẹ nữa! Mẹ, con không muốn bị bắn chết đâu!”
Bị bắn chết…
Bị bắn chết!
Cả người bà Chương lập tức nghiêng ngả, ngã ngồi trên mặt đất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro