Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Căn Phòng Phía...
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
Trong lòng Chu Ái Quân vui mừng nở hoa, cũng may vẫn biết che giấu, trên mặt không lộ ra chút nào. Còn Chu Ái Đảng thì... Chỉ thiếu viết rõ hai chữ cao hứng lên mặt.
Đám người tới đông đủ, Chu Đại Hải tự mình viết công văn phân gia, viết được một nửa lại nói tiếp: “Phòng ở, công tác đều do hai bên tự thương lượng đồng ý, tôi cũng không nói gì thêm. Có điều ba trăm đồng quá ít, thế nào cũng phải cho bốn trăm!”
Sao có thể bốn trăm được? Hướng Quế Liên sốt ruột: “Bác trai bọn nhỏ, thằng ba tự mình nói chỉ cần ba trăm, tôi...”
Bà ta còn chưa dứt lời, Chu Đại Hải đã trợn mắt nổi giận: “Tôi nói bốn trăm thì bốn trăm! Nếu cô không cho, vậy thì không bàn nữa. Chưa nói đến ở nông thôn chúng ta, dù là người thành phố muốn ăn cơm nhà nước cũng không dễ dàng. Công việc kia không sợ không ai cần, bán đi cũng không ít hơn số này!”
Lưu Đại Hoa vừa nghe thấy thế, căn nhắc một lát, rồi cắn răng nói: “Thằng ba, nếu cháu không cần tiền dùng gấp, muốn bán công việc, thì thím trả bốn trăm. Để thím đi vay tiền, công việc này giữ lại cho Kiến Thiết nhà thím!”
Chủ ý này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy hay, chỉ là phần lớn các hộ gia đình khác đều không mua nổi, nhưng cũng không ngăn được bọn họ muốn giật dây bắc cầu.
“Thằng ba, con trai thím quen biết rộng, để thím bảo nó tìm người mua giúp cháu, ít nhất cũng phải bốn trăm, nói không chừng còn có thể bán hơn bốn trăm đấy!”
Như vậy chênh lệch giá bán chẳng phải chính là của con bà ta sao?
Lại có người nói: “Em cậu nhà thím ở trong thành phố, thằng ba, cháu đừng vội, đợi chiều nay thím đi hỏi một chút, nếu cậu ấy muốn mua, chắc chắn cũng có thể trả nổi số tiền này!”
Từng tiếng cãi cọ ầm ỹ vang lên, tiếng sau đuổi tiếng trước, Hướng Quế Liên luống cuống: “Ai nói tôi không cần! Bốn trăm thì bốn trăm! Tôi bỏ tiền!”
Không phải chỉ bốn trăm thôi sao? Dựa theo tiền lương trong quá khứ của thằng ba, một năm là có thể kiếm lại được. Cho dù thay đổi vị trí công việc khác, tiền lương không cao bằng ngành nghề kỹ thuật, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian một năm rưỡi đến hai năm, tính kiểu gì cũng đáng giá! Đây chính là một con gà mái biết đẻ trứng vàng, không thể bỏ lỡ.
Hướng Quế Liên cắn răng, dậm chân, nhận!
Công văn phân gia và thỏa thuận viết cùng với nhau, trên một trang giấy. Thẩm Húc cố ý xem qua, thấy bên trên viết rõ sẽ không phụ trách vấn để sinh lão bệnh tử của Hướng Quế Liên sau này, mới gật đầu đồng ý, ký tên rồi ấn dấu tay.
Hướng Quế Liên lấy ra một chồng tiền mặt từ trong phòng, thịt đau như cắt đưa cho Thẩm Húc: “Khi nào làm thủ tục chuyển công việc?”
“Ngày mai con sẽ báo cáo với lãnh đạo trong xưởng, chờ ý kiến trả lời gửi xuống là mọi người có thể đi thế chỗ được.
Nghe thấy thế Hướng Quế Liên mới vừa lòng.
Tròng mắt Trương Lệ Phân chuyển động, nhìn về phía phòng của gia đình Thẩm Húc đang ở: “Em ba, nếu em không cần căn phòng này, có phải nên dọn ra ngoài rồi không?”
Hướng Quế Liên hừ một tiếng: “Dọn, đương nhiên phải dọn!”
Chu Đại Hải chán nản, ông ta chưa từng thấy trường hợp nào hấp tấp như vậy, ngay cả thể diện cũng không cần! Đều là cốt nhục trong nhà, cần gì phải đến nông nỗi này?
Cũng may Thẩm Húc dễ dàng tiếp thu, cho dù đám người Hướng Quế Liên không thúc giục, hắn cũng không muốn ở cũng một chỗ với bọn họ: “Được!”
Chu Đại Hải rất lo lắng: “Dọn ra ngoài rồi cháu ở chỗ nào?”
Hiển nhiên Thẩm Húc đã nghĩ tới vấn đề này từ trước: “Không phỉa ở phía tây đầu thôn còn có căn phòng trống sao?
Phía tây đầu thôn đúng là có căn phòng gạch thật, mới xây chưa được mấy năm. Ban đầu chuẩn bị cho thanh niên trí thức lên núi xuống làng ở, nhưng vì đầu thôn tương đối hẻo lánh, lại ở gần chuồng bò, người bị hạ phóng xuống chuồng bò đều là phần tử xấu. Đám thanh niên trí thức không muốn làm bạn với những người này, cũng ngại cách thôn xa, mỗi ngày bắt đầu làm việc lại phải đi thêm một đoạn đường, nên ồn ào không muốn ở.
Trong thôn không có cách nào khác, lại phải sắp xếp chỗ ở một lần nữa, từ đó căn phòng kia bỏ trống, chỉ chứa chút đồ đạc linh tinh, bây giờ muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng không khó.
“Căn phòng kia đủ để nhà chúng cháu chen chúc rồi. Mỗi tháng cháu có thể trả cho đại đội hai đồng tiền thuê.”
Chu Đại Hải quay đầu nhìn Lưu Kim Thủy, tài nguyên của nhà nước, tuy rằng ngày thường không cần đến, cho người khác ở cũng không tổn hại đến lợi ích của bất cứ kẻ nào, huống chi còn trả tiền thuê. Ông ta cảm thấy không có gì không được cả, nhưng vẫn phỉa hỏi bí thư chi bộ thôn một câu.
Lưu Kim Thủy cũng cho rằng như vậy, bèn nói: “Thế này nhé, tính tiền theo năm, một năm mười đồng. Cháu đừng thấy trong tay có bốn trăm đồng mà tưởng nhiều, tiết kiệm chút, đừng ăn xài phung phí.”
Thẩm Húc cảm tạ, quay đầu thương lượng với Chu Đại Hải: “Căn phòng kia đã lâu rồi không có người ở, dọn hết đồ đạc linh tinh ra ngoài rồi còn phải sửa sang lại một chút. Đặc biệt là vách tường gạch, và mái ngói trên trần nhà, nếu có chỗ nào rách nát còn phải vá kín lại. Tùng Ngọc và Tam Oa phải ở bệnh viện vài ngày, cháu muốn đi chăm sóc bọn họ, sợ là không rảnh. Làm phiền bác trai tìm người giúp cháu, cháu bỏ tiền ra!”
Chu Đại Hải đáp: “Được! Cháu yên tâm, căn phòng kia trước đây xây dựng rất kiên cố, chắc hẳn không vấn đề gì lớn. Cùng lắm là ba ngày sẽ thu dọn sạch sẽ, cháu về là có thể dọn vào!”
Thẩm Húc lại cảm tạ lần nữa, việc phân gia coi như xong.
Mọi người tan đi, Thẩm Húc mang theo bốn trăm đồng đến bệnh viện.
Lần phân gia này coi như thuận lợi. Tuy rằng vứt bỏ không ít đồ vật, nhưng Thẩm Húc không hề cảm thấy đáng tiếc.
Thứ nhất, phòng ở hắn không mang đi được, cũng không có cách nào đuổi người nhà họ Chu ra ngoài, ở cùng nhau hậu hoạn vô cùng, thà rằng dọn ra ngoài còn thanh tịnh hơn.
Thứ hai chính là công việc. Tuy rằng hắn kế thừa ký ức của nguyên thân, cũng có thể làm được công việc này, nhưng không đủ thuần thục, có chút quá sức, huống chi hắn cũng không thích. Hắn có tính toán của mình.
Còn một nguyên nhân nữa chính là, trong sách nguyên thân xảy ra chuyện ở trong xưởng, nhưng không viết rõ ràng về sự cố lần này, chỉ sơ lược, Thẩm Húc không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cốt truyện mạnh mẽ đến mức nào, nên trong lòng sinh ra phòng bị, vẫn nên rời xa thì tốt hơn.
Đương nhiên cũng có thể để lại công việc này cho người khác hoặc là bán đi, nhưng đều không tốt bằng ném cho nhà họ Chu, ít nhất có thể dùng nó để phân rõ giới hại. Nếu không, cho dù có thể phân gia, cũng không có cách nào phân sạch sẽ lưu loát như bây giờ.
Hơn nữa bởi vậy, mọi người đều cảm thấy hắn ăn lỗ nặng, sau này nếu hắn tìm được nguồn thu nhập nào tốt hơn, nhà họ Chu muốn quấn lấy hắn, hắn cũng có thể đúng lý hợp tình từ chối, người khác cũng sẽ không nói hắn làm không đúng nửa lời.
Huống chi, nhìn qua có vẻ nhà họ Chu được lợi, nhưng thật ra chưa chắc. Công việc này đối với bọn họ mà nói chưa chắc đã phải chuyện tốt. Con trai của Hướng Quế Liên không ít, công việc lại chỉ có một, chưa nói đến Chu Ái Quốc, Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân đều không phải đèn cạn dầu gì.
Đặc biệt bọn họ còn thường xuyên hút huyết của nguyên thân, mọi việc có nguyên thân chống đỡ, tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực. Hiện giờ không có nguyên thân, còn cạnh tranh lợi ích, để xem bọn họ còn có thể làm anh em tốt hay không?
Đám người tới đông đủ, Chu Đại Hải tự mình viết công văn phân gia, viết được một nửa lại nói tiếp: “Phòng ở, công tác đều do hai bên tự thương lượng đồng ý, tôi cũng không nói gì thêm. Có điều ba trăm đồng quá ít, thế nào cũng phải cho bốn trăm!”
Sao có thể bốn trăm được? Hướng Quế Liên sốt ruột: “Bác trai bọn nhỏ, thằng ba tự mình nói chỉ cần ba trăm, tôi...”
Bà ta còn chưa dứt lời, Chu Đại Hải đã trợn mắt nổi giận: “Tôi nói bốn trăm thì bốn trăm! Nếu cô không cho, vậy thì không bàn nữa. Chưa nói đến ở nông thôn chúng ta, dù là người thành phố muốn ăn cơm nhà nước cũng không dễ dàng. Công việc kia không sợ không ai cần, bán đi cũng không ít hơn số này!”
Lưu Đại Hoa vừa nghe thấy thế, căn nhắc một lát, rồi cắn răng nói: “Thằng ba, nếu cháu không cần tiền dùng gấp, muốn bán công việc, thì thím trả bốn trăm. Để thím đi vay tiền, công việc này giữ lại cho Kiến Thiết nhà thím!”
Chủ ý này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy hay, chỉ là phần lớn các hộ gia đình khác đều không mua nổi, nhưng cũng không ngăn được bọn họ muốn giật dây bắc cầu.
“Thằng ba, con trai thím quen biết rộng, để thím bảo nó tìm người mua giúp cháu, ít nhất cũng phải bốn trăm, nói không chừng còn có thể bán hơn bốn trăm đấy!”
Như vậy chênh lệch giá bán chẳng phải chính là của con bà ta sao?
Lại có người nói: “Em cậu nhà thím ở trong thành phố, thằng ba, cháu đừng vội, đợi chiều nay thím đi hỏi một chút, nếu cậu ấy muốn mua, chắc chắn cũng có thể trả nổi số tiền này!”
Từng tiếng cãi cọ ầm ỹ vang lên, tiếng sau đuổi tiếng trước, Hướng Quế Liên luống cuống: “Ai nói tôi không cần! Bốn trăm thì bốn trăm! Tôi bỏ tiền!”
Không phải chỉ bốn trăm thôi sao? Dựa theo tiền lương trong quá khứ của thằng ba, một năm là có thể kiếm lại được. Cho dù thay đổi vị trí công việc khác, tiền lương không cao bằng ngành nghề kỹ thuật, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian một năm rưỡi đến hai năm, tính kiểu gì cũng đáng giá! Đây chính là một con gà mái biết đẻ trứng vàng, không thể bỏ lỡ.
Hướng Quế Liên cắn răng, dậm chân, nhận!
Công văn phân gia và thỏa thuận viết cùng với nhau, trên một trang giấy. Thẩm Húc cố ý xem qua, thấy bên trên viết rõ sẽ không phụ trách vấn để sinh lão bệnh tử của Hướng Quế Liên sau này, mới gật đầu đồng ý, ký tên rồi ấn dấu tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hướng Quế Liên lấy ra một chồng tiền mặt từ trong phòng, thịt đau như cắt đưa cho Thẩm Húc: “Khi nào làm thủ tục chuyển công việc?”
“Ngày mai con sẽ báo cáo với lãnh đạo trong xưởng, chờ ý kiến trả lời gửi xuống là mọi người có thể đi thế chỗ được.
Nghe thấy thế Hướng Quế Liên mới vừa lòng.
Tròng mắt Trương Lệ Phân chuyển động, nhìn về phía phòng của gia đình Thẩm Húc đang ở: “Em ba, nếu em không cần căn phòng này, có phải nên dọn ra ngoài rồi không?”
Hướng Quế Liên hừ một tiếng: “Dọn, đương nhiên phải dọn!”
Chu Đại Hải chán nản, ông ta chưa từng thấy trường hợp nào hấp tấp như vậy, ngay cả thể diện cũng không cần! Đều là cốt nhục trong nhà, cần gì phải đến nông nỗi này?
Cũng may Thẩm Húc dễ dàng tiếp thu, cho dù đám người Hướng Quế Liên không thúc giục, hắn cũng không muốn ở cũng một chỗ với bọn họ: “Được!”
Chu Đại Hải rất lo lắng: “Dọn ra ngoài rồi cháu ở chỗ nào?”
Hiển nhiên Thẩm Húc đã nghĩ tới vấn đề này từ trước: “Không phỉa ở phía tây đầu thôn còn có căn phòng trống sao?
Phía tây đầu thôn đúng là có căn phòng gạch thật, mới xây chưa được mấy năm. Ban đầu chuẩn bị cho thanh niên trí thức lên núi xuống làng ở, nhưng vì đầu thôn tương đối hẻo lánh, lại ở gần chuồng bò, người bị hạ phóng xuống chuồng bò đều là phần tử xấu. Đám thanh niên trí thức không muốn làm bạn với những người này, cũng ngại cách thôn xa, mỗi ngày bắt đầu làm việc lại phải đi thêm một đoạn đường, nên ồn ào không muốn ở.
Trong thôn không có cách nào khác, lại phải sắp xếp chỗ ở một lần nữa, từ đó căn phòng kia bỏ trống, chỉ chứa chút đồ đạc linh tinh, bây giờ muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng không khó.
“Căn phòng kia đủ để nhà chúng cháu chen chúc rồi. Mỗi tháng cháu có thể trả cho đại đội hai đồng tiền thuê.”
Chu Đại Hải quay đầu nhìn Lưu Kim Thủy, tài nguyên của nhà nước, tuy rằng ngày thường không cần đến, cho người khác ở cũng không tổn hại đến lợi ích của bất cứ kẻ nào, huống chi còn trả tiền thuê. Ông ta cảm thấy không có gì không được cả, nhưng vẫn phỉa hỏi bí thư chi bộ thôn một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Kim Thủy cũng cho rằng như vậy, bèn nói: “Thế này nhé, tính tiền theo năm, một năm mười đồng. Cháu đừng thấy trong tay có bốn trăm đồng mà tưởng nhiều, tiết kiệm chút, đừng ăn xài phung phí.”
Thẩm Húc cảm tạ, quay đầu thương lượng với Chu Đại Hải: “Căn phòng kia đã lâu rồi không có người ở, dọn hết đồ đạc linh tinh ra ngoài rồi còn phải sửa sang lại một chút. Đặc biệt là vách tường gạch, và mái ngói trên trần nhà, nếu có chỗ nào rách nát còn phải vá kín lại. Tùng Ngọc và Tam Oa phải ở bệnh viện vài ngày, cháu muốn đi chăm sóc bọn họ, sợ là không rảnh. Làm phiền bác trai tìm người giúp cháu, cháu bỏ tiền ra!”
Chu Đại Hải đáp: “Được! Cháu yên tâm, căn phòng kia trước đây xây dựng rất kiên cố, chắc hẳn không vấn đề gì lớn. Cùng lắm là ba ngày sẽ thu dọn sạch sẽ, cháu về là có thể dọn vào!”
Thẩm Húc lại cảm tạ lần nữa, việc phân gia coi như xong.
Mọi người tan đi, Thẩm Húc mang theo bốn trăm đồng đến bệnh viện.
Lần phân gia này coi như thuận lợi. Tuy rằng vứt bỏ không ít đồ vật, nhưng Thẩm Húc không hề cảm thấy đáng tiếc.
Thứ nhất, phòng ở hắn không mang đi được, cũng không có cách nào đuổi người nhà họ Chu ra ngoài, ở cùng nhau hậu hoạn vô cùng, thà rằng dọn ra ngoài còn thanh tịnh hơn.
Thứ hai chính là công việc. Tuy rằng hắn kế thừa ký ức của nguyên thân, cũng có thể làm được công việc này, nhưng không đủ thuần thục, có chút quá sức, huống chi hắn cũng không thích. Hắn có tính toán của mình.
Còn một nguyên nhân nữa chính là, trong sách nguyên thân xảy ra chuyện ở trong xưởng, nhưng không viết rõ ràng về sự cố lần này, chỉ sơ lược, Thẩm Húc không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cốt truyện mạnh mẽ đến mức nào, nên trong lòng sinh ra phòng bị, vẫn nên rời xa thì tốt hơn.
Đương nhiên cũng có thể để lại công việc này cho người khác hoặc là bán đi, nhưng đều không tốt bằng ném cho nhà họ Chu, ít nhất có thể dùng nó để phân rõ giới hại. Nếu không, cho dù có thể phân gia, cũng không có cách nào phân sạch sẽ lưu loát như bây giờ.
Hơn nữa bởi vậy, mọi người đều cảm thấy hắn ăn lỗ nặng, sau này nếu hắn tìm được nguồn thu nhập nào tốt hơn, nhà họ Chu muốn quấn lấy hắn, hắn cũng có thể đúng lý hợp tình từ chối, người khác cũng sẽ không nói hắn làm không đúng nửa lời.
Huống chi, nhìn qua có vẻ nhà họ Chu được lợi, nhưng thật ra chưa chắc. Công việc này đối với bọn họ mà nói chưa chắc đã phải chuyện tốt. Con trai của Hướng Quế Liên không ít, công việc lại chỉ có một, chưa nói đến Chu Ái Quốc, Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân đều không phải đèn cạn dầu gì.
Đặc biệt bọn họ còn thường xuyên hút huyết của nguyên thân, mọi việc có nguyên thân chống đỡ, tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực. Hiện giờ không có nguyên thân, còn cạnh tranh lợi ích, để xem bọn họ còn có thể làm anh em tốt hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro