Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão

Cha Mau Về Cứu...

Thời Hòe Tự

2024-08-18 20:22:41

Tiếng máy kéo rất lớn, ngồi trên còn xóc nảy, đời trước đã quen ngồi siêu xe, trong lòng Thẩm Húc âm thầm ghét bỏ, nhưng hiện tại thứ đồ chơi này là thứ hiếm lạ, người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiện, cả thôn có trên hai trăm người, Thẩm Húc chạy liên tục bảy tám vòng mới khiến mọi người đã nghiền.

Mọi người tan hết, tống cổ hai đứa trẻ về nhà xong, lúc này Thẩm Húc mới nói chuyện chính sự với vài vị cán bộ trong thôn.

Chu Đại Hải đưa ra ý kiến: “Khi trồng vội gặt gấp, thằng ba sẽ phụ trách lái máy kéo, dựa theo quy định của công xã, những đại đội sản xuất khác mời tài xế lại máy kéo mỗi ngày đều phải trả năm mao tiền. Thằng ba là người thôn chúng ta, thì không trả tiền nữa, tính cho cậu ấy hai mươi công điểm, mọi người thấy thế nào?”

Hai mươi công điểm đổi ra mới ba mao tiền, tiết kiệm hơn so với mời tài xế bên ngoài gần một nửa, tất nhiên Lưu Kim Thủy bí thư chi bộ thôn không ý kiến.

Thẩm Húc cũng rất vừa lòng, dù sao từ đời trước tới bây giờ hắn đều chưa từng xuống đất làm việc, tuy rằng có ký ức của nguyên thân, nhưng Thẩm Húc cũng không ăn nổi cái khổ này. Có thể không cần chịu khổ, có ai lại vội vàng đâm đầu vào? Lái máy kéo nhẹ nhàng hơn nhiều so với xuống đất.

“Được! Chiếc máy kéo này giao cho thằng ba, có điều tôi thấy hôm nay lái nửa ngày, có lẽ cũng sắp hết dầu rồi, từ giờ về sau tiền dầu tính cho đại đội.”

Nói xong Chu Đại Hải lại trừng mắt nhìn Thẩm Húc một cái: “Đừng tưởng rằng trong tay có chút tiền là muốn tiêu thế nào thì tiêu! Cháu nhìn một cái xem hôm nay hết bao nhiêu dầu rồi, đáng giá bao nhiều tiền!”

Thẩm Húc ngượng ngùng cười: “Không phải vì muốn mọi người cùng vui sao?”

Chu Đại Hải lại trừng tiếp. Thẩm Húc vuốt mũi đáp lời nói sau này không thế nữa, rồi đề cập tới chuyện mua công điểm cho Điền Tùng Ngọc, để cô ấy nghỉ ngơi không phải xuống ruộng.

Chu Đại Hải buồn bực, ông ta vừa nói đối phương đừng cậy vào có chút tiền mà tiêu hoang, thế mà bây giờ lại...

Thẩm Húc vội vàng bổ xung: “Bác trai, không phải tình huống của Tùng Ngọc đặc biệt sao? Lần trước bác sĩ đã nói, cô ấy không được làm việc nặng, không thể mệt nhọc nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Chu Đại Hải mới nhớ tới chuyện ấy, theo lời Chu Minh Hữ kể lại, khi đó sắc mặt bác sĩ cũng thay đổi, nói rất nghiêm trọng. Tiền hết có thể kiếm sau, nếu người không còn nữa thì coi như mất hết.

Ông ta thở dài một tiếng: “Được rồi! Đến lúc đó cháu dựa theo quy củ đến chỗ thím Thẩm mua, bà ấy quản lý chuyện này.”

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên Chu Song Yến và Tam Oa khóc lóc chạy tới: “Cha, cha!”

Thấy trên mặt hai đứa đầy nước mắt, Thẩm Húc kinh hãi: “Làm sao vậy?”

“Cha, cha mau về cứu mẹ! Bà nội... bà nội... Bà ấy...”

Hướng Quế Liên? Thẩm Húc giật mình, không đợi bọn trẻ nói xong đã chạy như bay về nhà. Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy sợ sảy ra chuyện, cũng đi theo.

Bên ngoài căn nhà đất đầy người, khi Thẩm Húc chạy tới nơi, Điển Tùng Ngọc đã bị Hướng Quế Liên xô đẩy ngã ra đất. Hắn vội vàng bước đến, nâng Điền Tùng Ngọc dậy: “Không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Điền Tùng Ngọc lắc đầu. Thẩm Húc cúi xuống nhìn dưới chân, không phải nền xi măng, đều là đất vàng, trên mặt đất còn mọc một tầng cỏ dại. Điền Tùng ngọc chỉ bị trẹo chân, không nghiêm trọng lắm. Mắc dù như vậy, hắn vẫn cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, sau khi xác định cô thật sự không sao mới yên tâm.

Hướng Quế Liên ưỡn ngực, nói: “Do cô ta tự ngã, không phải tao đẩy. Không tin mày hỏi mọi người xem, bọn họ đều trông thấy!”

Đáng tiếc quần chúng vây xem không nể mặt bà ta lắm: “Nếu bà không lôi lôi kéo kéo cô ấy không chịu buông tay, sao cô ấy lại ngã được! Người ta còn là phụ nữ có thai đấy! Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... Hướng Quế Liên bà không sợ gặp báo ứng sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hướng Quế Liên phỉ nhổ: “Đừng cmn nói hươu nói vượn, cái gì báo ứng với không báo ứng hả? Bà đây làm gì cô ta? Các người chỉ nhìn thấy tôi lôi kéo cô ta, sao không nhìn thấy cô ta lôi kéo tôi? Hôm nay cũng không phải do tôi động tay trước, là cô ta, có con dâu nhà ai như vậy không hả? Dám ngang nhiên ra tay với mẹ chồng!”

Thẩm Húc nhíu mày hỏi Điền Tùng Ngọc: “Sao lại thế này?”

“Mẹ đột nhiên chạy tới nói muốn tìm anh, em bảo anh không có nhà, bà ấy đòi vào nhà kiểm tra mới tin. Trông thấy sửa bột trên đầu giường chúng ta, lập tức cầm lấy, nói Quang Tông với Diệu Tổ còn chưa được ăn bao giờ. Nhưng sửa bột là anh mua về cho Tam Oa, bác sĩ nói Tam Oa b ị suy dinh dưỡng, phải uống sửa để bồi bổ.”

“Chưa nói đến anh mua sữa bột này hết bao nhiêu tiền, chỉ nói riêng nông thôn chúng ta thôi, muốn mua được cũng rất khó khăn, vì mua nó, anh đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư, rất nhiều quan hệ. Không còn hộp này, không biết có thể mua được hộp khác hay không. Nếu mẹ cầm đi mất, Tam Oa phải làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt Thẩm Húc lập tức đen lại.

Thấy vẻ mặt này của hắn, Hướng Quế Liên rất không vui: “Mày đen mặt cho ai xem thế hả? Tao lấy thì thế nào? Tao là mẹ mày, sinh mày nuôi mày lớn như vậy, lấy chút đồ của mày thì làm sao?”

“Đây là lấy chút đồ sao mẹ? Mẹ làm vậy khác nào lấy mạng Tam Oa! Tình hình Tam Oa thế nào người trong thôn đều biết, mẹ không biết sao? Quang Tông Diệu Tổ muốn uống, bọn chúng không có cha hay không có mẹ? Tính thế nào cũng không tới lượt người làm chú như con. Con chưa từng nghe nói phân gia rồi chú vẫn phải lo cho cháu trai!”

“Mẹ cũng đừng lôi bản thân ra nói, khi phân gia chúng ta đã nói rõ rồi, con không cần phòng ở, công tác cũng cho mẹ, sau này chuyện của mẹ con sẽ mặc kệ, không phụ trách!”

Thẩm Húc nói rất kiên quyết, ngôn từ kịch liệt, không có chỗ nào phản bác, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Trong chớp mắt ấy, Hướng Quế Liên cũng bị khí thế phát ra quanh người hắn hù dọa.

Thật ra, chính bà ta cũng hiểu lời mình nói có chút vô lý. Nhưng càng như thế, bà ta lại càng không chịu nhường nhịn, giống như lui một bước, tương đương với bản thân thừa nhận mình đã làm sai vậy. Hơn nữa, dựa vào đâu mà bà ta phải nhưởng? Bà ta có thể để thằng Ba sống sót, nuôi lớn như vậy đã không tệ rồi. Hắn nên đưa tất cả những gì mình có cho bà ta mới đúng!

“Mày không đề cập tới chuyện phân gia thì thôi, nhắc tới chuyện này tao lại không nhịn được! Mày đã nói bậy gì với người trong xưởng mà khiến mọi người đều cảm thấy chúng tao đuổi mày ra khỏi nhà, ép mày phải nhường công việc, hả? Lời này truyền ra ngoài, mày bảo người khác sẽ nhìn Ái Quân thế nào? Sau này Ái Quân làm việc trong xưởng thế nào hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão

Số ký tự: 0