Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Đây Là Con Ruột...
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
“Phân gia?” Hướng Quế Liên kinh hãi: “Tao còn chưa chết đâu, mày đã nghĩ phân gia! Cha bọn trẻ, sao mệnh tôi lại khốn khổ thế này!”
Tiếng kêu khóc vang vọng tầng mây.
Động tĩnh lớn như vậy, đã hấp dẫn Chu Đại Hải lại đây.
“Khóc cái gì! Lần này lại làm sao vậy?”
Không đợi Hướng Quế Liên và Thẩm Húc trả lời, Lưu Đại Hoa và những người đang đứng xem náo nhiệt đã tôi một câu anh một lời, nói ra hết chân tướng rồi.
Thẩm Húc phát hiện ra Lưu Đại Hoa này đúng là một nhân tài. Những lời Hướng Quế Liên vừa nói, bà ấy học ra dáng ra hình, ngữ khí vô cùng ăn khớp.
Sắc mặt Chu Đại Hải dần dần sa sầm xuống, đợi đến khi nghe xong thì nhìn về phía Thẩm Húc: “Cháu muốn phân gia?”
Ông ta có chút khó xử, bao nhiêu năm qua, không phải ông ta không biết Thẩm Húc gian nan, chính vì biết, nên ông ta mới dốc hết sức che chở một chút. Đáng tiếc dù bảo vệ thế nào, ông ta cũng chỉ là bác trai, không phải cha ruột. Hơn nữa, ông ta và Chu Nhị Giang còn phân gia vài chục năm rồi. Ông ta có thể áp chế Hướng Quế Liên một chút, nhưng lại không có cách nào trực tiếp xen vào chuyện nhà bọn họ.
Đừng nói Hướng Quế Liên không vui. Chỉ xét riêng quan hệ giữa ông ta với Hướng Quế Liên là anh chồng và em dâu thôi, nếu nhúng tay quá mức, cũng bị người ta châm chọc rồi.
Ông ta đồng tình, đau lòng đứa cháu trai này, nhưng chưa từng kiến nghị phân gia. Bởi vì ông ta nhìn ra được, cái nhà này, chỉ có mình thằng ba là đáng tin. Nếu thằng ba đi rồi, chỉ sợ không lâu nữa, cái nhà này cũng tan. Hướng Quế Liên luôn nói Chu Ái Quân thông minh, sau này có tiền đồ rộng mở, nhưng trong mắt ông ta, Chu Ái Quân không có năng lực ấy.
Em trai ông ta chết sớm, dù thế nào ông ta cũng phải bảo vệ cái nhà này.
Chu Đại Hải thở dài: “Phân gia không phải việc nhỏ, thằng ba, cháu phải suy nghĩ cẩn thận.”
Sao Hướng Quế Liên có thể cho phép hắn phân gia?
“Bác trai bọn nhỏ, thôn chúng ta không có chuyện cha mẹ còn sống đã phân gia. Không thể làm vậy được! Nếu để nó muốn phân liền phân, sau này người trẻ tuổi trong thôn chúng ta đều học theo nó, chẳng phải sẽ lộn xộn sao?”
Lời này có lý, có những tiền lệ đúng là không thể mở ra được.
Những người đứng ngoài xem kịch vui, nghe xong lời này, cũng có vài người không khỏi nhíu mày.
Thẩm Húc đứng ra, mặt hướng về phía Chu Đại Hải, trực tiếp quỳ xuống: “Bác trai, không phải cháu bắt buộc phải phân gia, cháu thật sự không còn cách nào cả. Năm nay cháu đã hai tư rồi, hai tư năm qua, người nhà đối xử với cháu thế nào, người trong thôn đều xem rõ ràng.”
“Từ khi sinh ra cháu đã không được ưa thích. Mẹ nói cháu là tai tinh, khắc cha mẹ. Chưa bao giờ cho cháu sắc mặt tốt. Trước kia khi cha còn sống, cháu còn có thể ăn no, mặc ấm. Cha không còn nữa, cháu chỉ có thể nhặt đồ ăn thừa của mọi người, thường xuyên đói bụng. Có đôi khi quá đói, phải cố uống nước cho no bụng.”
“Sau đó, cha mất. Mẹ nói cha là do cháu hại chết, ném cháu vào trong núi. Giữa mùa đông, cháu chỉ mặc một tấm áo bông rách nát, lạnh đến mức cả người run rẩy. Trong núi còn có chó sói, nếu không phải được bác trai dẫn người vào núi tìm, cháu đã bị sói gặm xương cốt không còn từ lâu rồi.”
“Bác trai đã cứu mạng cháu, mang cháu về nhà. Mẹ không chịu cho cháu vào cửa, là bác trai đã thu lưu cháu, cho cháu miếng cơm ăn. Sau đó nạn đói qua đi, cháu dần dần lớn lên, có thể gánh hơn nửa sức lao động, mẹ lại tới cửa mang cháu về, để cháu làm việc giúp gia đình.”
“Từ đó về sau, mỗi ngày trời chưa sáng cháu đã phải rời giường, mọi người ngủ hết rồi cháu mới có thể đi ngủ. Điều kiện trong nhà tốt hơn một chút, các anh em trong nhà đều được mẹ đưa đi học, chỉ có cháu là không được đi. Mẹ nói cháu không xứng. Sau đó bác trai không nhìn được, tự bỏ tiền túi ra đưa cháu đi học, nhưng như vậy, cháu cũng chỉ có thể vội vàng học hết tiểu học, mẹ không cho cháu học tiếp nữa, bởi vì cháu đã mười mấy tuổi rồi, có thể kiếm công điểm bằng một lao động trưởng thành.”
“Khi anh cả anh hai kết hôn, đều cho nhà gái hai mươi đồng tiền lễ hỏi, làm vài bàn tiệc rượu. Khi cháu kết hôn, mẹ nói không có tiền, không bỏ ra một phân nào. May mắn Tùng Ngọc không chê cháu, nguyện ý gả lại đây.”
“Sau này, cháu may mắt được ông Bạch ưu ái, có cơ hội vào thành phố làm việc, cháu chăm chỉ đọc sách không quản ngày đêm, cuối cùng thi đậu xưởng in ấn, bái được sư phụ, học theo một năm được ký hợp đồng chính thức. Kiếm tiền lương, trừ bỏ nhu cầu tất yếu phải tiêu, không giữ lại phân nào toàn bộ đều đưa cho mẹ.”
Từng chuyện từng chuyện bày ra, khiến người nghe thương tâm, không ngừng rơi lệ.
Cổ họng Thẩm Húc nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên: “Bác trai, cho dù trong lòng cháu có một đống lửa, lần lượt bị hắt nước lạnh như vậy, cũng sẽ tắt! Cháu tự nhận mình không có lỗi với cái nhà này nửa phần. Tùng Ngọc đi theo cháu ăn không ít khổ, cháu không thể có lỗi với cô ấy nữa. Tam Oa còn nhỏ, cháu không thể trơ mắt nhìn mặc kệ thằng bé được. Bác trai, cái nhà này, cháu thật sự không ngốc nổi nữa!”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, ánh mắt nhìn Hướng Quế Liên đã thay đổi.
Thật ra những gì nguyên chủ từng gặp phải, người trong thôn đều biết, nhưng rốt cuộc chỉ là chuyện nhà người khác. Hơn nữa, rất nhiều chuyện đã qua nhiều năm, mọi người đều dễ quên.
Lúc này bị Thẩm Húc nhắc lại toàn bộ, tất cả đều cảm thấy, Hướng Quế Liên quá đáng.
Lưu Đại Hoa chậc một tiếng: “Không phải không có gia đình bất công, nhưng bất công cũng không đến nỗi như vậy. Đây là con ruột sao?”
Hướng Quế Liên giật mình, cảm giác rét lạnh lan tràn từ đầu đến chân.
Tiếng kêu khóc vang vọng tầng mây.
Động tĩnh lớn như vậy, đã hấp dẫn Chu Đại Hải lại đây.
“Khóc cái gì! Lần này lại làm sao vậy?”
Không đợi Hướng Quế Liên và Thẩm Húc trả lời, Lưu Đại Hoa và những người đang đứng xem náo nhiệt đã tôi một câu anh một lời, nói ra hết chân tướng rồi.
Thẩm Húc phát hiện ra Lưu Đại Hoa này đúng là một nhân tài. Những lời Hướng Quế Liên vừa nói, bà ấy học ra dáng ra hình, ngữ khí vô cùng ăn khớp.
Sắc mặt Chu Đại Hải dần dần sa sầm xuống, đợi đến khi nghe xong thì nhìn về phía Thẩm Húc: “Cháu muốn phân gia?”
Ông ta có chút khó xử, bao nhiêu năm qua, không phải ông ta không biết Thẩm Húc gian nan, chính vì biết, nên ông ta mới dốc hết sức che chở một chút. Đáng tiếc dù bảo vệ thế nào, ông ta cũng chỉ là bác trai, không phải cha ruột. Hơn nữa, ông ta và Chu Nhị Giang còn phân gia vài chục năm rồi. Ông ta có thể áp chế Hướng Quế Liên một chút, nhưng lại không có cách nào trực tiếp xen vào chuyện nhà bọn họ.
Đừng nói Hướng Quế Liên không vui. Chỉ xét riêng quan hệ giữa ông ta với Hướng Quế Liên là anh chồng và em dâu thôi, nếu nhúng tay quá mức, cũng bị người ta châm chọc rồi.
Ông ta đồng tình, đau lòng đứa cháu trai này, nhưng chưa từng kiến nghị phân gia. Bởi vì ông ta nhìn ra được, cái nhà này, chỉ có mình thằng ba là đáng tin. Nếu thằng ba đi rồi, chỉ sợ không lâu nữa, cái nhà này cũng tan. Hướng Quế Liên luôn nói Chu Ái Quân thông minh, sau này có tiền đồ rộng mở, nhưng trong mắt ông ta, Chu Ái Quân không có năng lực ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em trai ông ta chết sớm, dù thế nào ông ta cũng phải bảo vệ cái nhà này.
Chu Đại Hải thở dài: “Phân gia không phải việc nhỏ, thằng ba, cháu phải suy nghĩ cẩn thận.”
Sao Hướng Quế Liên có thể cho phép hắn phân gia?
“Bác trai bọn nhỏ, thôn chúng ta không có chuyện cha mẹ còn sống đã phân gia. Không thể làm vậy được! Nếu để nó muốn phân liền phân, sau này người trẻ tuổi trong thôn chúng ta đều học theo nó, chẳng phải sẽ lộn xộn sao?”
Lời này có lý, có những tiền lệ đúng là không thể mở ra được.
Những người đứng ngoài xem kịch vui, nghe xong lời này, cũng có vài người không khỏi nhíu mày.
Thẩm Húc đứng ra, mặt hướng về phía Chu Đại Hải, trực tiếp quỳ xuống: “Bác trai, không phải cháu bắt buộc phải phân gia, cháu thật sự không còn cách nào cả. Năm nay cháu đã hai tư rồi, hai tư năm qua, người nhà đối xử với cháu thế nào, người trong thôn đều xem rõ ràng.”
“Từ khi sinh ra cháu đã không được ưa thích. Mẹ nói cháu là tai tinh, khắc cha mẹ. Chưa bao giờ cho cháu sắc mặt tốt. Trước kia khi cha còn sống, cháu còn có thể ăn no, mặc ấm. Cha không còn nữa, cháu chỉ có thể nhặt đồ ăn thừa của mọi người, thường xuyên đói bụng. Có đôi khi quá đói, phải cố uống nước cho no bụng.”
“Sau đó, cha mất. Mẹ nói cha là do cháu hại chết, ném cháu vào trong núi. Giữa mùa đông, cháu chỉ mặc một tấm áo bông rách nát, lạnh đến mức cả người run rẩy. Trong núi còn có chó sói, nếu không phải được bác trai dẫn người vào núi tìm, cháu đã bị sói gặm xương cốt không còn từ lâu rồi.”
“Bác trai đã cứu mạng cháu, mang cháu về nhà. Mẹ không chịu cho cháu vào cửa, là bác trai đã thu lưu cháu, cho cháu miếng cơm ăn. Sau đó nạn đói qua đi, cháu dần dần lớn lên, có thể gánh hơn nửa sức lao động, mẹ lại tới cửa mang cháu về, để cháu làm việc giúp gia đình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Từ đó về sau, mỗi ngày trời chưa sáng cháu đã phải rời giường, mọi người ngủ hết rồi cháu mới có thể đi ngủ. Điều kiện trong nhà tốt hơn một chút, các anh em trong nhà đều được mẹ đưa đi học, chỉ có cháu là không được đi. Mẹ nói cháu không xứng. Sau đó bác trai không nhìn được, tự bỏ tiền túi ra đưa cháu đi học, nhưng như vậy, cháu cũng chỉ có thể vội vàng học hết tiểu học, mẹ không cho cháu học tiếp nữa, bởi vì cháu đã mười mấy tuổi rồi, có thể kiếm công điểm bằng một lao động trưởng thành.”
“Khi anh cả anh hai kết hôn, đều cho nhà gái hai mươi đồng tiền lễ hỏi, làm vài bàn tiệc rượu. Khi cháu kết hôn, mẹ nói không có tiền, không bỏ ra một phân nào. May mắn Tùng Ngọc không chê cháu, nguyện ý gả lại đây.”
“Sau này, cháu may mắt được ông Bạch ưu ái, có cơ hội vào thành phố làm việc, cháu chăm chỉ đọc sách không quản ngày đêm, cuối cùng thi đậu xưởng in ấn, bái được sư phụ, học theo một năm được ký hợp đồng chính thức. Kiếm tiền lương, trừ bỏ nhu cầu tất yếu phải tiêu, không giữ lại phân nào toàn bộ đều đưa cho mẹ.”
Từng chuyện từng chuyện bày ra, khiến người nghe thương tâm, không ngừng rơi lệ.
Cổ họng Thẩm Húc nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên: “Bác trai, cho dù trong lòng cháu có một đống lửa, lần lượt bị hắt nước lạnh như vậy, cũng sẽ tắt! Cháu tự nhận mình không có lỗi với cái nhà này nửa phần. Tùng Ngọc đi theo cháu ăn không ít khổ, cháu không thể có lỗi với cô ấy nữa. Tam Oa còn nhỏ, cháu không thể trơ mắt nhìn mặc kệ thằng bé được. Bác trai, cái nhà này, cháu thật sự không ngốc nổi nữa!”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, ánh mắt nhìn Hướng Quế Liên đã thay đổi.
Thật ra những gì nguyên chủ từng gặp phải, người trong thôn đều biết, nhưng rốt cuộc chỉ là chuyện nhà người khác. Hơn nữa, rất nhiều chuyện đã qua nhiều năm, mọi người đều dễ quên.
Lúc này bị Thẩm Húc nhắc lại toàn bộ, tất cả đều cảm thấy, Hướng Quế Liên quá đáng.
Lưu Đại Hoa chậc một tiếng: “Không phải không có gia đình bất công, nhưng bất công cũng không đến nỗi như vậy. Đây là con ruột sao?”
Hướng Quế Liên giật mình, cảm giác rét lạnh lan tràn từ đầu đến chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro