Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Để Con Tính Cho...
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
Hướng Quế Liên nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Bà ta cố làm ra vẻ hòa hoãn, thở dài: “Thằng ba, không phải mẹ không muốn cho! Mà thật sự trong nhà không lấy ra được số tiền ấy! Năm trước nhà chúng ta sửa lại gạch ngói khang trang, dùng không ít tiền. Trong nhà còn thừa lại một ít nữa, nhưng con cũng nên nghĩ kỹ lại xem, thằng tư sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, tìm việc làm không cần tiền sao? Tuổi này của nó cũng nên cưới vợ rồi, lễ hỏi không cần tiền sao?”
“Còn con út nữa, con bé cũng mười sáu rồi, đã là con gái lớn, cũng đến tuổi bắt đầu tìm đối tượng. Của hồi môn không cần tiền sao? Hơn nữa, Quang Tông với Diệu Tổ còn phải nộp học phí. Có chỗ nào không cần tiền?”
“Huống chi, tình hình của Tam Oa, sợ là sau này còn phải tiêu nhiều tiền lắm, ai biết tiền lương của con có đủ hay không? Lỡ như bỏ tiền ra rồi, sức khỏe vẫn không khá lên, vậy chẳng phải là ném đá trên sông sao? Không phải chúng ta chưa từng cho Tam Oa đi khám bác sĩ, không phải đều nói khó nuôi sống sao? Mẹ cũng biết con thương thằn bé, nhưng mà con vẫn còn Quang Tông với Diệu Tổ. Cháu trai cũng giống con trai.”
Chu Ái Đảng cũng nói: “Đúng vậy, em ba, con trai anh cũng là con trai em, Quang Tông, Diệu Tổ!”
Nói xong anh ta đẩy hai đứa trẻ một cái, hai đứa trẻ lập tức nói: “Chú ba, sau này chúng cháu chăm sóc chú lúc về già.”
Thẩm Húc lập tức cạn lời, cháu trai cũng giống con trai? Lừa gạt ai chứ.
Hắn hít sâu một hơi, quay mặt đi, mở ra hình thức ảnh đế, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, đàn ông hơn hai mươi tuổi, trong ánh mắt còn vương ánh lệ: “Tuy rằng Ái Quân với Ái Hồng đến tuổi kết hôn rồi, nhưng muộn một hai năm cũng được, bọn họ có thể chờ, nhưng Tam Oa không chờ được. Hay là, mẹ cảm thấy, việc bọn họ tìm đối tượng, tìm công việc, quan trọng hơn tính mạng của Tam Oa? Mẹ, con thật sự là con trai ruột của mẹ sao?”
Thân mình Hướng Quế Liên cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt, cắn răng một cái, nói: “Trong nhà thật sự không có nhiều tiền như vậy!”
“Không sao, chỉ cần mẹ nói trong nhà có bao nhiêu tiền rồi, nếu không đủ, con đến đại đội viết giấy vay nợ. Con đã nói với bác cả, bác cả cũng đồng ý rồi. Số tiền này con có thể dùng trước, sau đó sẽ trừ vào công điểm của nhà chúng ta. Nhà chúng ta nhiều người, nhiều sức lao động, con nghĩ khấu trừ hai ba năm, chắc là đủ rồi!”
Hướng Quế Liên trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ bà ta cho rằng chỉ cần cắn chết nói không có tiền, Thẩm Húc không thể đi lục lọi phòng bà ta được, huống chi bà ta còn giấu kỹ, cho dù lục lọi, cũng chưa chắc đã tìm ra được. Bởi vậy, Thẩm Húc chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh, không ngờ vậy mà Thẩm Húc lại nghĩ ra chủ ý này. Đến đại đội vay tiền, còn muốn cả nhà trả giúp hắn.
Lời này vừa nói ra, chưa nói đến Hướng Quế Liên, thằng hai thằng tư nhà họ Chu đã không nhịn được trước rồi.
Chu Ái Đảng: “Em ba, em làm thế không thấy quá đáng sao? Đây là chuyện của em, Tam Oa là con trai em, đâu phải con trai anh. Nào có chuyện em vay tiền, lại muốn mọi người trả giúp em?”
Chu Ái Quân phụ họa: “Đúng thế! Anh ba! Chúng em cũng thương Tam Oa, nhưng việc nào ra việc đó. Số tiền này cũng không phải số lượng nhỏ.”
Thẩm Húc nhìn về phía Chu Ái Đảng: “Anh hai, vừa rồi không phải anh nói, cháu trai cũng giống con trai sao? Vậy thì Tam Oa cũng tương đương với con trai anh, bây giờ sao lại nói là con trai em, không phải anh? Trước đây mọi người nói đều là anh em ruột, nên giúp đỡ lẫn nhau, không phân gia, tiền kiếm được đều là của cả nhà.”
Hắn chỉ vào Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ: “Từ khi bọn nó bắt đầu đi học, tiền học phí vẫn luôn do em bỏ ra, còn cậu nữa.”
Hắn lại chỉ về phía Chu Ái Quân: “Cậu đi học cấp ba trong huyện, không chỉ tiền học phí, còn cả tiền sinh hoạt phí mỗi tháng năm đồng đều do tôi bỏ ra. Theo lời hai người nói, đó là chuyện riêng của hai người, vậy số tiền ấy, có phải nên trả lại cho tôi không?”
Chu Ái Đảng Chu Ái Quân đều sửng sốt, dưới tình thế cấp bách nói ra lời chưa suy nghĩ, trực tiếp bị Thẩm Húc bắt được nhược điểm.
Trương Lệ Phân vội vàng hòa giải: “Em ba, em nói lời ấy quá xa lạ rồi! Không phải anh chị không muốn giúp em, em nhìn thử xem, anh hai em cũng dìu già dắt trẻ, nhà anh chị còn hai đứa nhỏ, bản thân cũng khó khăn túng tiếu, nếu như dùng công điểm hàng năm để trả nợ thay em, sau này nhà chúng ta ăn gì? Hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Nói xong, cô ta dùng khuỷu tay khẽ huých Hướng Quế Liên một cái.
Hướng Quế Liên lấy lại tinh thần, há miệng gào to: “Mày định bức tử tao, bức tử anh em trong nhà à!”
Thẩm Húc thờ ơ: “Mẹ, không phải con muốn bức tử mọi người! Mẹ nói không có tiền, vốn dĩ con cũng định không tính toán so đo, cùng lắm thì vay mượn trước, sau này chậm rãi trả lại, nhưng làm như vậy, mọi người cũng không muốn. Từ khi con có việc làm, con đã từng từ chối chuyện gì chưa? Nên giúp đỡ anh em, con đều giúp. Bây giờ đến lượt con gặp khó khăn, là chuyện của riêng con, bảo anh em giúp đỡ một chút cũng quá đáng sao?”
Hai mắt hắn như điện, quét ngang: “Con quá đáng sao? Nếu đã như vậy, con không cần mọi người giúp nữa, con chỉ tính phần của mình thôi, hay là để con tính cho nhà chúng ta có phải thật sự không có tiền không nhé?”
“Từ khi con có việc làm đến nay, vừa tròn ba năm. Năm thứ nhất tiền lương mỗi tháng là hai mươi bảy đồng, con nộp lên hai mươi lăm đồng, chỉ để lại hai đồng tiêu vặt. Bắt đầu từ năm thứ hai, tiền lương mỗi tháng ba mươi lăm đồng, con giữ lại năm đồng, ba mươi đồng còn lại cho mẹ hết. Tính như vậy, tổng cộng đã nộp lên một nghìn hai mươi đồng.”
“Nhà chúng ta mới sửa lại, ngói là do con nhờ người mua về, tốn bao nhiêu tiền con còn không biết sao? Tiền công xây nhà đều nhờ người quen trong thôn, chỉ phải nuôi cơm, tiền công phải trả không nhiều lắm, linh tinh vụn vặt thêm vào, cùng lắm tiêu tốn năm trăm, vẫn còn thừa năm trăm hai.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, Lưu Đại Hoa ui da một tiếng: “Hóa ra thằng ba kiếm được nhiều như vậy! Thằng ba, cháu tính thế là hơi nhiều rồi, tuy nhà mới nhà cháu lớn thật, nhưng nhà bác trai cháu còn lớn hơn. Bác trai cháu từng nói, nhà ông ấy chỉ tốn hơn bốn trăm một chút.”
Người nhà quê ngày thường đều không đóng cửa, lúc này người nhà họ Chu mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, trước cồng nhà bọn họ đã có đầy người chen nhau hóng chuyện.
Trong lòng Thẩm Húc hiểu rõ điều này, không uổng công hắn cố ý chọn thời gian trở về, đến cửa thôn bắt đầu thả chậm bước chân, chính vì tính trước được ngày thường lúc này Lưu Đại Hoa đều tụ tập với một đám người nghỉ trưa ở cửa thôn. Bà ấy là người thích lo chuyện bao đồng, gặp hắn chắc chắn sẽ kéo lại hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa bà ấy còn có mâu thuẫn với Hướng Quế Liên, nhìn Hướng Quế Liên không vừa mắt.
Hướng Quế Liên giật mình, xong rồi, có cây gậy thọc cứt Lưu Đại Hoa này xen vào, khả năng lần này sẽ lớn chuyện!
“Còn con út nữa, con bé cũng mười sáu rồi, đã là con gái lớn, cũng đến tuổi bắt đầu tìm đối tượng. Của hồi môn không cần tiền sao? Hơn nữa, Quang Tông với Diệu Tổ còn phải nộp học phí. Có chỗ nào không cần tiền?”
“Huống chi, tình hình của Tam Oa, sợ là sau này còn phải tiêu nhiều tiền lắm, ai biết tiền lương của con có đủ hay không? Lỡ như bỏ tiền ra rồi, sức khỏe vẫn không khá lên, vậy chẳng phải là ném đá trên sông sao? Không phải chúng ta chưa từng cho Tam Oa đi khám bác sĩ, không phải đều nói khó nuôi sống sao? Mẹ cũng biết con thương thằn bé, nhưng mà con vẫn còn Quang Tông với Diệu Tổ. Cháu trai cũng giống con trai.”
Chu Ái Đảng cũng nói: “Đúng vậy, em ba, con trai anh cũng là con trai em, Quang Tông, Diệu Tổ!”
Nói xong anh ta đẩy hai đứa trẻ một cái, hai đứa trẻ lập tức nói: “Chú ba, sau này chúng cháu chăm sóc chú lúc về già.”
Thẩm Húc lập tức cạn lời, cháu trai cũng giống con trai? Lừa gạt ai chứ.
Hắn hít sâu một hơi, quay mặt đi, mở ra hình thức ảnh đế, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, đàn ông hơn hai mươi tuổi, trong ánh mắt còn vương ánh lệ: “Tuy rằng Ái Quân với Ái Hồng đến tuổi kết hôn rồi, nhưng muộn một hai năm cũng được, bọn họ có thể chờ, nhưng Tam Oa không chờ được. Hay là, mẹ cảm thấy, việc bọn họ tìm đối tượng, tìm công việc, quan trọng hơn tính mạng của Tam Oa? Mẹ, con thật sự là con trai ruột của mẹ sao?”
Thân mình Hướng Quế Liên cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt, cắn răng một cái, nói: “Trong nhà thật sự không có nhiều tiền như vậy!”
“Không sao, chỉ cần mẹ nói trong nhà có bao nhiêu tiền rồi, nếu không đủ, con đến đại đội viết giấy vay nợ. Con đã nói với bác cả, bác cả cũng đồng ý rồi. Số tiền này con có thể dùng trước, sau đó sẽ trừ vào công điểm của nhà chúng ta. Nhà chúng ta nhiều người, nhiều sức lao động, con nghĩ khấu trừ hai ba năm, chắc là đủ rồi!”
Hướng Quế Liên trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ bà ta cho rằng chỉ cần cắn chết nói không có tiền, Thẩm Húc không thể đi lục lọi phòng bà ta được, huống chi bà ta còn giấu kỹ, cho dù lục lọi, cũng chưa chắc đã tìm ra được. Bởi vậy, Thẩm Húc chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh, không ngờ vậy mà Thẩm Húc lại nghĩ ra chủ ý này. Đến đại đội vay tiền, còn muốn cả nhà trả giúp hắn.
Lời này vừa nói ra, chưa nói đến Hướng Quế Liên, thằng hai thằng tư nhà họ Chu đã không nhịn được trước rồi.
Chu Ái Đảng: “Em ba, em làm thế không thấy quá đáng sao? Đây là chuyện của em, Tam Oa là con trai em, đâu phải con trai anh. Nào có chuyện em vay tiền, lại muốn mọi người trả giúp em?”
Chu Ái Quân phụ họa: “Đúng thế! Anh ba! Chúng em cũng thương Tam Oa, nhưng việc nào ra việc đó. Số tiền này cũng không phải số lượng nhỏ.”
Thẩm Húc nhìn về phía Chu Ái Đảng: “Anh hai, vừa rồi không phải anh nói, cháu trai cũng giống con trai sao? Vậy thì Tam Oa cũng tương đương với con trai anh, bây giờ sao lại nói là con trai em, không phải anh? Trước đây mọi người nói đều là anh em ruột, nên giúp đỡ lẫn nhau, không phân gia, tiền kiếm được đều là của cả nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chỉ vào Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ: “Từ khi bọn nó bắt đầu đi học, tiền học phí vẫn luôn do em bỏ ra, còn cậu nữa.”
Hắn lại chỉ về phía Chu Ái Quân: “Cậu đi học cấp ba trong huyện, không chỉ tiền học phí, còn cả tiền sinh hoạt phí mỗi tháng năm đồng đều do tôi bỏ ra. Theo lời hai người nói, đó là chuyện riêng của hai người, vậy số tiền ấy, có phải nên trả lại cho tôi không?”
Chu Ái Đảng Chu Ái Quân đều sửng sốt, dưới tình thế cấp bách nói ra lời chưa suy nghĩ, trực tiếp bị Thẩm Húc bắt được nhược điểm.
Trương Lệ Phân vội vàng hòa giải: “Em ba, em nói lời ấy quá xa lạ rồi! Không phải anh chị không muốn giúp em, em nhìn thử xem, anh hai em cũng dìu già dắt trẻ, nhà anh chị còn hai đứa nhỏ, bản thân cũng khó khăn túng tiếu, nếu như dùng công điểm hàng năm để trả nợ thay em, sau này nhà chúng ta ăn gì? Hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Nói xong, cô ta dùng khuỷu tay khẽ huých Hướng Quế Liên một cái.
Hướng Quế Liên lấy lại tinh thần, há miệng gào to: “Mày định bức tử tao, bức tử anh em trong nhà à!”
Thẩm Húc thờ ơ: “Mẹ, không phải con muốn bức tử mọi người! Mẹ nói không có tiền, vốn dĩ con cũng định không tính toán so đo, cùng lắm thì vay mượn trước, sau này chậm rãi trả lại, nhưng làm như vậy, mọi người cũng không muốn. Từ khi con có việc làm, con đã từng từ chối chuyện gì chưa? Nên giúp đỡ anh em, con đều giúp. Bây giờ đến lượt con gặp khó khăn, là chuyện của riêng con, bảo anh em giúp đỡ một chút cũng quá đáng sao?”
Hai mắt hắn như điện, quét ngang: “Con quá đáng sao? Nếu đã như vậy, con không cần mọi người giúp nữa, con chỉ tính phần của mình thôi, hay là để con tính cho nhà chúng ta có phải thật sự không có tiền không nhé?”
“Từ khi con có việc làm đến nay, vừa tròn ba năm. Năm thứ nhất tiền lương mỗi tháng là hai mươi bảy đồng, con nộp lên hai mươi lăm đồng, chỉ để lại hai đồng tiêu vặt. Bắt đầu từ năm thứ hai, tiền lương mỗi tháng ba mươi lăm đồng, con giữ lại năm đồng, ba mươi đồng còn lại cho mẹ hết. Tính như vậy, tổng cộng đã nộp lên một nghìn hai mươi đồng.”
“Nhà chúng ta mới sửa lại, ngói là do con nhờ người mua về, tốn bao nhiêu tiền con còn không biết sao? Tiền công xây nhà đều nhờ người quen trong thôn, chỉ phải nuôi cơm, tiền công phải trả không nhiều lắm, linh tinh vụn vặt thêm vào, cùng lắm tiêu tốn năm trăm, vẫn còn thừa năm trăm hai.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, Lưu Đại Hoa ui da một tiếng: “Hóa ra thằng ba kiếm được nhiều như vậy! Thằng ba, cháu tính thế là hơi nhiều rồi, tuy nhà mới nhà cháu lớn thật, nhưng nhà bác trai cháu còn lớn hơn. Bác trai cháu từng nói, nhà ông ấy chỉ tốn hơn bốn trăm một chút.”
Người nhà quê ngày thường đều không đóng cửa, lúc này người nhà họ Chu mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, trước cồng nhà bọn họ đã có đầy người chen nhau hóng chuyện.
Trong lòng Thẩm Húc hiểu rõ điều này, không uổng công hắn cố ý chọn thời gian trở về, đến cửa thôn bắt đầu thả chậm bước chân, chính vì tính trước được ngày thường lúc này Lưu Đại Hoa đều tụ tập với một đám người nghỉ trưa ở cửa thôn. Bà ấy là người thích lo chuyện bao đồng, gặp hắn chắc chắn sẽ kéo lại hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa bà ấy còn có mâu thuẫn với Hướng Quế Liên, nhìn Hướng Quế Liên không vừa mắt.
Hướng Quế Liên giật mình, xong rồi, có cây gậy thọc cứt Lưu Đại Hoa này xen vào, khả năng lần này sẽ lớn chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro