Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Thắp Hương
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
Trong phòng.
Tiễn thầy thuốc Lý ra về, Hướng Quế Liên lôi kéo Chu Ái Quốc Chu Ái Đảng lẩm bẩm: “Hai đứa nói xem, chuyện này có thể là do ông trời làm thật hay không?”
Chu Ái Đảng xua tay: “Mẹ, mẹ nghe con nhóc thối kia nói linh tinh làm gì, con bé đúng là thiếu đòn mà, nào có chuyện tà hồ như vậy!”
Hướng Quế Liên nhíu mày, sao không tà hồ? Nhánh cây kia không tà hồ sao?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lưu Diễm Hoa hôm nay, cũng không giống như cô ta làm. Huống chi chuyện trong phòng bếp Chu Ái Hồng đều không quan tâm, Trương Lệ Phân cũng thường xuyên trốn tránh, bình thường đều do Lưu Diễm Hoa nấu cơm. Nếu nói là vì thịt gà không có phần của cô ta, cô ta trả thủ, thì trước đây chuyện này từng xảy ra rất nhiều lần, sao sớm không trả thù, muộn không trả thù, lại đợi lúc bà ta đắc tội với ông trời mới trả thù? Nghĩ không thông!
Hướng Quế Liên càng nghĩ càng cảm thấy con nha đầu chết tiệt Chu Song Oanh kia nói đúng.
Chu Ái Quốc nhìn bà ta vài lần, không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Mẹ, năm đó thật sự là do Ái Quân đòi ăn cá, cha mới đến bờ sông à?”
Hướng Quế Liên há miệng thở dốc, không nói gì.
Sao Chu Ái Quốc còn không rõ, lập tức mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Vậy mấy năm qua vì sao mẹ luôn nói là do thằng ba?”
Chu Ái Đảng trợn trắng mắt, còn có thể vì sao nữa? Không phải vì che chở cho Ái Quân sao? Ai không biết, Ái Quân mới là bảo bối trong lòng mẹ già, sao bà ta có thể để Ái Quân gánh tội danh này được. Thật ra anh ta đã nghi ngờ từ lâu rồi, chỉ có thằng ba thành thật mới không nghĩ ra điểm này thôi.
Hướng Quế Liên dùng chuyện này để chèn ép thằng ba, lấy được rất nhiều lợi ích, anh ta cũng đi theo chiếm được không ít chỗ tốt, sao có thể nhắc nhở thằng ba.
Chu Ái Quốc thở dài: “Mẹ, sao mẹ... Sao mẹ có thể làm như vậy? Thằng ba oan uổng biết bao!”
Trong lòng Hướng Quế Liên nghẹn muốn chết, rất không muốn để ý tới đứa con trai này nữa. Có biết nói chuyện không thế? Không biết thì câm miệng! Bà ta nằm lại về giường, nhưng không ngủ tiếp được, trong đầu nhẩm qua nhẩm lại việc lần này vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã phạm phải chuyện kiêng kị bị ông trời trừng phạt, càng ngày càng hoảng loạn.
Cố chịu đựng đến bổi chiều, bà ta vẫn ngồi dậy, vốn dĩ định sai bảo Chu Ái Đảng, nhưng nghĩ đến anh ta cũng tiêu chảy một đêm, lúc này còn đang yếu ớt, đành phải gọi Chu Ái Quốc vào: “Mày đi chuẩn bị chút tiền giấy, vàng mã, nến... Đưa tao tới sau núi thắp hương cho cha mày.”
“Không lễ không tết, cũng không phải sinh nhật hay ngày giỗ của cha, thắp hương làm gì?”
Hướng Quế Liên lười giải thích với anh ta: “Bảo mày đi thì mày đi đi!”
Đợi tới khi đến trước mộ Chu Nhị Giang, Hướng Quế Liên lại bảo Chu Ái Quốc tránh xa một chút, tự mình đốt tiền giấy vàng mã nói chuyện lẩm bẩm.
Đầu tiên, bà ta đột một đống vàng mã ở khoảng đất trống, rồi dập đầu với ông trời: “Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, các lộ thần tiên, có quái chớ trách. Các ngài đại nhân đại lượng, đừng coi lời thề kia của tôi là thật, các ngài cứ coi như tôi đang thả rắm đi...”
Sau đó bà ta lại đốt một đống trước mộ Chu Nhị Giang: “Lão Chu, tôi với ông đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, cũng sinh cho ông năm đứa con, ông đừng trách tôi nhé. Không phải đều vì con trai ông sao? Tôi cũng không còn cách nào khác, thằng ba nhà chúng ta vừa sinh ra đã nhỏ nhỏ gầy gầy, còn không bằng con mèo con, nếu đặt ở nhà chúng ta, sao có thể nuôi sống được?”
“Vì sinh nó tôi thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn nó không sống nổi? Nhà quý nhân kia có tiền, còn làm quan lớn ở thu đô, nghe nói trong nhà còn một vị Tướng quân đấy. Thằng ba ở nhà bọn họ nhất định có thể sống tốt, còn có thể sống cuộc sống của thiếu gia, không phải tốt hơn nhiều so với đi theo chúng ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao?”
Bà ta thở dài: “Ông đừng cảm thấy tôi đối xử với thằng ba không tốt, dù sao cũng không phải bò ra từ trong bụng tôi, sao có thể một lòng với tôi? Nếu nó thật sự hiếu thảo với tôi, nghe tôi như lời mọi người nói, thì sao năm đó chết cũng không chịu nhường công việc cho Ái Đảng? Như vậy, sao tôi có thể yên tâm được? Nếu ngày nào đó nó biết được thân thế của mình thì phải làm sao bây giờ?”
“Dù sao đám Ái Đảng mới là con ruột của tôi! Thứ tốt như vậy, so với đưa cho người ngoài thà rằng lấy về cho con trai mình còn hơn. Con trai tôi có đứa nào kém nó? Không nói đến Ái Quốc Ái Đảng, chỉ riêng Ái Quân thông minh kia thôi, không phải đã mạnh hơn nó cả trăm lần rồi sao?”
“Chu Nhị Giang, nếu ông có linh thiêng thì phù hộ cho tôi, phù hộ cho nhà họ Chu chúng ta, phù hộ cho con trai ông. Nếu ông quen biết các vì quỷ quan có thể diện kia, thì nhờ ông bảo bọn họ nói dùm với ông trời một câu, đừng so đo với mụ đàn bà quê mùa như tôi. Cùng lắm thì sau này, tôi sẽ không nói thằng ba hại chết ông nữa. Nhưng ông phải nhớ kỹ, ai mới là con trai ruột thịt của ông, đừng bênh vực người ngoài!”
Bà ta lải nhải một đống lớn. Chu Ái Quốc đứng nơi xa, chỉ nhìn thấy mẹ mình mấp máy khóe miệng, lại không nghe được một chữ nào. Có điều hắn cũng mơ hồ đoán được là đang nói về thằng ba. Thật ra nếu Chu Song Oanh tại đây, có lẽ cô ta sẽ hiểu được.
Thằng ba nửa đầu Hướng Quế Liên nói chính là con trai ruột của bà ta, còn thằng ba ở vế sau mới là người hiện giờ đang sống ở thôn Thượng Thủy.
Tiễn thầy thuốc Lý ra về, Hướng Quế Liên lôi kéo Chu Ái Quốc Chu Ái Đảng lẩm bẩm: “Hai đứa nói xem, chuyện này có thể là do ông trời làm thật hay không?”
Chu Ái Đảng xua tay: “Mẹ, mẹ nghe con nhóc thối kia nói linh tinh làm gì, con bé đúng là thiếu đòn mà, nào có chuyện tà hồ như vậy!”
Hướng Quế Liên nhíu mày, sao không tà hồ? Nhánh cây kia không tà hồ sao?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lưu Diễm Hoa hôm nay, cũng không giống như cô ta làm. Huống chi chuyện trong phòng bếp Chu Ái Hồng đều không quan tâm, Trương Lệ Phân cũng thường xuyên trốn tránh, bình thường đều do Lưu Diễm Hoa nấu cơm. Nếu nói là vì thịt gà không có phần của cô ta, cô ta trả thủ, thì trước đây chuyện này từng xảy ra rất nhiều lần, sao sớm không trả thù, muộn không trả thù, lại đợi lúc bà ta đắc tội với ông trời mới trả thù? Nghĩ không thông!
Hướng Quế Liên càng nghĩ càng cảm thấy con nha đầu chết tiệt Chu Song Oanh kia nói đúng.
Chu Ái Quốc nhìn bà ta vài lần, không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Mẹ, năm đó thật sự là do Ái Quân đòi ăn cá, cha mới đến bờ sông à?”
Hướng Quế Liên há miệng thở dốc, không nói gì.
Sao Chu Ái Quốc còn không rõ, lập tức mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Vậy mấy năm qua vì sao mẹ luôn nói là do thằng ba?”
Chu Ái Đảng trợn trắng mắt, còn có thể vì sao nữa? Không phải vì che chở cho Ái Quân sao? Ai không biết, Ái Quân mới là bảo bối trong lòng mẹ già, sao bà ta có thể để Ái Quân gánh tội danh này được. Thật ra anh ta đã nghi ngờ từ lâu rồi, chỉ có thằng ba thành thật mới không nghĩ ra điểm này thôi.
Hướng Quế Liên dùng chuyện này để chèn ép thằng ba, lấy được rất nhiều lợi ích, anh ta cũng đi theo chiếm được không ít chỗ tốt, sao có thể nhắc nhở thằng ba.
Chu Ái Quốc thở dài: “Mẹ, sao mẹ... Sao mẹ có thể làm như vậy? Thằng ba oan uổng biết bao!”
Trong lòng Hướng Quế Liên nghẹn muốn chết, rất không muốn để ý tới đứa con trai này nữa. Có biết nói chuyện không thế? Không biết thì câm miệng! Bà ta nằm lại về giường, nhưng không ngủ tiếp được, trong đầu nhẩm qua nhẩm lại việc lần này vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã phạm phải chuyện kiêng kị bị ông trời trừng phạt, càng ngày càng hoảng loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố chịu đựng đến bổi chiều, bà ta vẫn ngồi dậy, vốn dĩ định sai bảo Chu Ái Đảng, nhưng nghĩ đến anh ta cũng tiêu chảy một đêm, lúc này còn đang yếu ớt, đành phải gọi Chu Ái Quốc vào: “Mày đi chuẩn bị chút tiền giấy, vàng mã, nến... Đưa tao tới sau núi thắp hương cho cha mày.”
“Không lễ không tết, cũng không phải sinh nhật hay ngày giỗ của cha, thắp hương làm gì?”
Hướng Quế Liên lười giải thích với anh ta: “Bảo mày đi thì mày đi đi!”
Đợi tới khi đến trước mộ Chu Nhị Giang, Hướng Quế Liên lại bảo Chu Ái Quốc tránh xa một chút, tự mình đốt tiền giấy vàng mã nói chuyện lẩm bẩm.
Đầu tiên, bà ta đột một đống vàng mã ở khoảng đất trống, rồi dập đầu với ông trời: “Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, các lộ thần tiên, có quái chớ trách. Các ngài đại nhân đại lượng, đừng coi lời thề kia của tôi là thật, các ngài cứ coi như tôi đang thả rắm đi...”
Sau đó bà ta lại đốt một đống trước mộ Chu Nhị Giang: “Lão Chu, tôi với ông đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, cũng sinh cho ông năm đứa con, ông đừng trách tôi nhé. Không phải đều vì con trai ông sao? Tôi cũng không còn cách nào khác, thằng ba nhà chúng ta vừa sinh ra đã nhỏ nhỏ gầy gầy, còn không bằng con mèo con, nếu đặt ở nhà chúng ta, sao có thể nuôi sống được?”
“Vì sinh nó tôi thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn nó không sống nổi? Nhà quý nhân kia có tiền, còn làm quan lớn ở thu đô, nghe nói trong nhà còn một vị Tướng quân đấy. Thằng ba ở nhà bọn họ nhất định có thể sống tốt, còn có thể sống cuộc sống của thiếu gia, không phải tốt hơn nhiều so với đi theo chúng ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao?”
Bà ta thở dài: “Ông đừng cảm thấy tôi đối xử với thằng ba không tốt, dù sao cũng không phải bò ra từ trong bụng tôi, sao có thể một lòng với tôi? Nếu nó thật sự hiếu thảo với tôi, nghe tôi như lời mọi người nói, thì sao năm đó chết cũng không chịu nhường công việc cho Ái Đảng? Như vậy, sao tôi có thể yên tâm được? Nếu ngày nào đó nó biết được thân thế của mình thì phải làm sao bây giờ?”
“Dù sao đám Ái Đảng mới là con ruột của tôi! Thứ tốt như vậy, so với đưa cho người ngoài thà rằng lấy về cho con trai mình còn hơn. Con trai tôi có đứa nào kém nó? Không nói đến Ái Quốc Ái Đảng, chỉ riêng Ái Quân thông minh kia thôi, không phải đã mạnh hơn nó cả trăm lần rồi sao?”
“Chu Nhị Giang, nếu ông có linh thiêng thì phù hộ cho tôi, phù hộ cho nhà họ Chu chúng ta, phù hộ cho con trai ông. Nếu ông quen biết các vì quỷ quan có thể diện kia, thì nhờ ông bảo bọn họ nói dùm với ông trời một câu, đừng so đo với mụ đàn bà quê mùa như tôi. Cùng lắm thì sau này, tôi sẽ không nói thằng ba hại chết ông nữa. Nhưng ông phải nhớ kỹ, ai mới là con trai ruột thịt của ông, đừng bênh vực người ngoài!”
Bà ta lải nhải một đống lớn. Chu Ái Quốc đứng nơi xa, chỉ nhìn thấy mẹ mình mấp máy khóe miệng, lại không nghe được một chữ nào. Có điều hắn cũng mơ hồ đoán được là đang nói về thằng ba. Thật ra nếu Chu Song Oanh tại đây, có lẽ cô ta sẽ hiểu được.
Thằng ba nửa đầu Hướng Quế Liên nói chính là con trai ruột của bà ta, còn thằng ba ở vế sau mới là người hiện giờ đang sống ở thôn Thượng Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro