Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Bán Gạo 2
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Có điều Lục Hạ không phản ứng: "Đây là gạo tinh đặc cấp của tôi, giá trị dinh dưỡng cao, đặc biệt người già với trẻ con ăn vào rất tốt cho cơ thể."
Có điều bà chị kia hoàn toàn không tin lời này của cô:
"Có ai mà chưa từng ăn gạo chứ, chả nghe nói ăn gạo còn bồi bổ cơ thể bao giờ, cô đang rao giá trên trời!"
Lục Hạ cạn lời: "Chị không biết là chuyện của chị, nhưng gạo của tôi đúng là gạo ngon."
Dứt lời cô vạch túi gạo ra rộng hơn để mọi người nhìn cho rõ hơn.
"Gạo của tôi đều dùng nước xịn trên núi tỉ mỉ nuôi trồng, ngon hơn gạo tinh bình thường rất nhiều.
Thứ này vốn không cần tem phiếu, vả lại cũng không nhiều, bán giá này đã là không cao rồi, nếu không phải vì đổi ít tiền, tôi còn không nỡ bán đâu."
Những người khác cũng ghé sát vào nhìn cho rõ.
Nhưng nhìn cái là phát hiện gạo này trông ngon hơn gạo tinh bình thường rất nhiều.
Gạo ở chợ đen cao nhất ba hào một cân còn là cái giá trên trời, nên rất nhiều người ở đây đều rục rịch.
Bà chị sớm biết gạo của cô là gạo ngon, không thì đã không tới hỏi giá.
Con của chị ta kén ăn, không thích ăn gạo thô, may mà chị ta với chồng đều có công việc nên còn nuôi được.
Chỉ là chỉ tiêu gạo tinh hàng tháng quá ít, chị ta không còn cách nào khác mới phải lặng lẽ tới chợ đen để mua.
Chị ta vừa liếc mắt là chọn trúng gạo mà Lục Hạ bán, không ngờ lại đắt như vậy.
Chị ta vốn định thôi, nhưng ngửi mùi gạo thơm như vậy, chị ta chợt nghĩ chắc con trai mình sẽ thích lắm.
Lúc này thấy người khác cũng muốn mua, chị ta không thể nhịn nổi.
"Cho dù gạo này của cô ngon như vậy thì cũng không thể bán đắt như thế được, không thì cô để rẻ cho chị một chút, bốn hào, bốn hào một cân thì chị mua."
Nhưng bất kể chị ta nói gì, Lục Hạ đều không phản ứng: "Không được, đúng năm hào, nếu không bán được thì tôi không bán nữa."
Nghe cô kiên quyết như vậy, mọi người biết cô đang nói thật, cũng càng có thể khẳng định gạo của cô đáng cái giá này, không thì thà không bán cũng không muốn hạ giá chứ.
Thế là có không ít người mở miệng hỏi mua.
Người có thể tới chợ đen mua đồ hầu hết đều có gia cảnh khá giả, tới mua đồ cải thiện cuộc sống, cho nên năm hào một cân tuy đắt, nhưng bọn họ vẫn mua được.
Lục Hạ nhanh chóng bán được bốn mươi cân.
Thấy chỉ còn mười cân cuối cùng, bà chị kia không nhịn nổi nữa, bèn nhanh chóng nói:
"Thôi được rồi em gái, số gạo còn lại bán cho chị đi, chị về ăn thử, nếu ngon thì sau này chị tới mua tiếp."
Lục Hạ nghe xong, chỉ cười không đáp.
Có điều bà chị kia hoàn toàn không tin lời này của cô:
"Có ai mà chưa từng ăn gạo chứ, chả nghe nói ăn gạo còn bồi bổ cơ thể bao giờ, cô đang rao giá trên trời!"
Lục Hạ cạn lời: "Chị không biết là chuyện của chị, nhưng gạo của tôi đúng là gạo ngon."
Dứt lời cô vạch túi gạo ra rộng hơn để mọi người nhìn cho rõ hơn.
"Gạo của tôi đều dùng nước xịn trên núi tỉ mỉ nuôi trồng, ngon hơn gạo tinh bình thường rất nhiều.
Thứ này vốn không cần tem phiếu, vả lại cũng không nhiều, bán giá này đã là không cao rồi, nếu không phải vì đổi ít tiền, tôi còn không nỡ bán đâu."
Những người khác cũng ghé sát vào nhìn cho rõ.
Nhưng nhìn cái là phát hiện gạo này trông ngon hơn gạo tinh bình thường rất nhiều.
Gạo ở chợ đen cao nhất ba hào một cân còn là cái giá trên trời, nên rất nhiều người ở đây đều rục rịch.
Bà chị sớm biết gạo của cô là gạo ngon, không thì đã không tới hỏi giá.
Con của chị ta kén ăn, không thích ăn gạo thô, may mà chị ta với chồng đều có công việc nên còn nuôi được.
Chỉ là chỉ tiêu gạo tinh hàng tháng quá ít, chị ta không còn cách nào khác mới phải lặng lẽ tới chợ đen để mua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị ta vừa liếc mắt là chọn trúng gạo mà Lục Hạ bán, không ngờ lại đắt như vậy.
Chị ta vốn định thôi, nhưng ngửi mùi gạo thơm như vậy, chị ta chợt nghĩ chắc con trai mình sẽ thích lắm.
Lúc này thấy người khác cũng muốn mua, chị ta không thể nhịn nổi.
"Cho dù gạo này của cô ngon như vậy thì cũng không thể bán đắt như thế được, không thì cô để rẻ cho chị một chút, bốn hào, bốn hào một cân thì chị mua."
Nhưng bất kể chị ta nói gì, Lục Hạ đều không phản ứng: "Không được, đúng năm hào, nếu không bán được thì tôi không bán nữa."
Nghe cô kiên quyết như vậy, mọi người biết cô đang nói thật, cũng càng có thể khẳng định gạo của cô đáng cái giá này, không thì thà không bán cũng không muốn hạ giá chứ.
Thế là có không ít người mở miệng hỏi mua.
Người có thể tới chợ đen mua đồ hầu hết đều có gia cảnh khá giả, tới mua đồ cải thiện cuộc sống, cho nên năm hào một cân tuy đắt, nhưng bọn họ vẫn mua được.
Lục Hạ nhanh chóng bán được bốn mươi cân.
Thấy chỉ còn mười cân cuối cùng, bà chị kia không nhịn nổi nữa, bèn nhanh chóng nói:
"Thôi được rồi em gái, số gạo còn lại bán cho chị đi, chị về ăn thử, nếu ngon thì sau này chị tới mua tiếp."
Lục Hạ nghe xong, chỉ cười không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro