Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Bữa Tối
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Dù không có được dị năng có thể phóng tinh thần lực ra ngoài cơ thể như trong tiểu thuyết, nhưng cô cảm thấy độ nhạy bén của bản thân đã tăng lên không ít, cả trí nhớ cũng tốt hơn trước rất nhiều, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Tuy tinh thần lực của cơ thể này không sánh bằng lúc trước, nhưng mạnh hơn người thường nhiều.
Nên cô yên tâm về nhà.
Lúc này ông bà Lục đã đi làm về, hai em cũng tan học, cả Lục Xuân vốn không biết đi đâu cũng đã trở lại.
Lục Hạ vừa vào nhà thì thấy bà Lục đang bê cơm bước vào.
Thấy cô, bà ta theo bản năng nhíu mày, rồi quở mắng: "Mày đi đâu? Sao cả trưa không về? Con gái con đứa chạy lung tung cái gì chứ?"
Vừa vào cửa, Lục Hạ học nguyên thân giữ im lặng, lúc này nghe thấy thì cô đáp thẳng: "Con ra ngoài tản bộ giải sầu."
Cô vừa dứt lời, bà Lục đã im bặt, há miệng muốn nói, nhưng nghĩ tới điều gì, bà ta lại không trách móc gì cô nữa, chỉ nói: "Mau ăn cơm đi, mày không ăn trưa, chắc giờ đói bụng rồi."
Lục Hạ không từ chối, cô đúng là đang rất đói bụng.
Cô không có tem phiếu lương thực nên dù có tiền cũng không cách nào tới nhà hàng quốc doanh để ăn.
Thế là cô tới thẳng chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống, chứ không kiểu bận tới bận lui, chờ mọi người ngồi rồi mới là người cuối cùng ngồi xuống như trước đây nữa.
Hành động của này của cô khiến mọi người sửng sốt, có điều bọn họ đều biết trong lòng cô đang tức giận nên không nói gì.
Bữa tối của nhà họ Lục có hai món, một món cải trắng hầm, một món khoai tây hầm.
Bà Lục nấu nướng bình thường, Lục Hạ ăn vào miệng thấy có mùi nước rửa nồi, nhưng vì quá đói nên cô cố chịu đựng ăn tiếp.
Bữa tối này có vẻ khá trầm lặng, không ai nói năng gì.
Em út Lục Đông nhanh chóng ăn xong bát cơm đầu tiên, như bình thường đưa bát không cho Lục Hạ.
"Chị hai, xới cho em bát nữa."
Lục Hạ nhìn thái độ tự nhiên của nó, sau đó giả vờ như không nghe thấy mà cứ tiếp tục ăn cơm.
Lục Đông ngẩn ra, lại hô tiếng "chị hai", rồi bị bà Lục nhận lấy bát: "Được rồi, để mẹ xới cho, cơm còn một ít, xới cho con hết này."
Lục Đông không quan tâm ai xới cơm cho mình, nó chỉ cần có đồ ăn là được.
Chỉ có Lục Xuân và Lục Thu lặng lẽ liếc nhìn Lục Hạ.
Nhưng Lục Hạ không quan tâm. Cô biết nguyên thân là tiểu bảo mẫu của cái nhà này, nhưng cô thì không, bọn họ thích làm gì thì làm, cô không định chiều bọn họ.
Tuy tinh thần lực của cơ thể này không sánh bằng lúc trước, nhưng mạnh hơn người thường nhiều.
Nên cô yên tâm về nhà.
Lúc này ông bà Lục đã đi làm về, hai em cũng tan học, cả Lục Xuân vốn không biết đi đâu cũng đã trở lại.
Lục Hạ vừa vào nhà thì thấy bà Lục đang bê cơm bước vào.
Thấy cô, bà ta theo bản năng nhíu mày, rồi quở mắng: "Mày đi đâu? Sao cả trưa không về? Con gái con đứa chạy lung tung cái gì chứ?"
Vừa vào cửa, Lục Hạ học nguyên thân giữ im lặng, lúc này nghe thấy thì cô đáp thẳng: "Con ra ngoài tản bộ giải sầu."
Cô vừa dứt lời, bà Lục đã im bặt, há miệng muốn nói, nhưng nghĩ tới điều gì, bà ta lại không trách móc gì cô nữa, chỉ nói: "Mau ăn cơm đi, mày không ăn trưa, chắc giờ đói bụng rồi."
Lục Hạ không từ chối, cô đúng là đang rất đói bụng.
Cô không có tem phiếu lương thực nên dù có tiền cũng không cách nào tới nhà hàng quốc doanh để ăn.
Thế là cô tới thẳng chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống, chứ không kiểu bận tới bận lui, chờ mọi người ngồi rồi mới là người cuối cùng ngồi xuống như trước đây nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành động của này của cô khiến mọi người sửng sốt, có điều bọn họ đều biết trong lòng cô đang tức giận nên không nói gì.
Bữa tối của nhà họ Lục có hai món, một món cải trắng hầm, một món khoai tây hầm.
Bà Lục nấu nướng bình thường, Lục Hạ ăn vào miệng thấy có mùi nước rửa nồi, nhưng vì quá đói nên cô cố chịu đựng ăn tiếp.
Bữa tối này có vẻ khá trầm lặng, không ai nói năng gì.
Em út Lục Đông nhanh chóng ăn xong bát cơm đầu tiên, như bình thường đưa bát không cho Lục Hạ.
"Chị hai, xới cho em bát nữa."
Lục Hạ nhìn thái độ tự nhiên của nó, sau đó giả vờ như không nghe thấy mà cứ tiếp tục ăn cơm.
Lục Đông ngẩn ra, lại hô tiếng "chị hai", rồi bị bà Lục nhận lấy bát: "Được rồi, để mẹ xới cho, cơm còn một ít, xới cho con hết này."
Lục Đông không quan tâm ai xới cơm cho mình, nó chỉ cần có đồ ăn là được.
Chỉ có Lục Xuân và Lục Thu lặng lẽ liếc nhìn Lục Hạ.
Nhưng Lục Hạ không quan tâm. Cô biết nguyên thân là tiểu bảo mẫu của cái nhà này, nhưng cô thì không, bọn họ thích làm gì thì làm, cô không định chiều bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro