Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Đêm Cuối Cùng
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Lúc cô không ở nhà, bà Lục lén lút vào nhìn, đều là đồ có thể mua không cần tem phiếu, chẳng có gì tốt nên bà ta bĩu môi bỏ mặc cô.
Thái độ của mọi người trong nhà đối với cô vẫn như thể cô không tồn tại, mà Lục Hạ không thèm quan tâm.
Dù sao, tất cả họ đều đi làm việc, chỉ buổi tối mới có thể gặp nhau.
Lục Xuân ngược lại không biết có phải là chột dạ không dám gặp cô, hay là hẹn hò với người nào, dù sao thỉnh thoảng lúc Lục Hạ ở nhà ban ngày cũng không thấy cô ta đâu.
Thấy đã đến giờ hẹn, cô đến tiệm may quốc doanh để lấy áo bông.
Bác thợ may không hổ là nghệ nhân, quần áo may rất tốt, đoán chừng sau này cô còn lớn lên nên bác ta còn may rộng hơn một chút, Áo bông có cả mỏng và dày, đủ cho cô mặc.
Ngay cả giày bông cũng làm hai chiếc có dày mỏng, đế cũng dày, thích hợp đi bộ ở nông thôn.
Lục Hạ rất hài lòng, cô sảng khoái trả tiền rồi cầm áo bông rời đi.
Cô không mang những chiếc áo bông này về nhà mà đặt chúng vào không gian trước.
Từ đó, đồ đạc của cô gần như đã được chuẩn bị đầy đủ.
Mãi cho đến một ngày trước khi xuất phát, bà Lục mới nhớ ra cô sắp đi, nên mua hẳn một ít thịt về nấu.
Buổi tối lúc ăn cơm cuối cùng bà ta cũng không lạnh nhạt với cô nữa, còn ân cần dặn dò cô:
"Sau khi xuống nông thôn thì con phải biết điều một chút, làm việc chăm chỉ, kiếm thêm nhiều công điểm vào. Nghe nói vùng đông bắc có nhiều thổ sản, con nhớ phải gửi về nhà một ít, để cho nhà chúng ta cũng được cải thiện."
Nghe xong, Lục Hạ chỉ cười chứ không nói gì.
Bà Lục cho rằng cô đang khó chịu vì sắp phải xa nhà, lại an ủi cô, rằng đợi cô qua vài năm nữa lớn tuổi rồi thì nhường công việc của bà ta cho cô, không để cô ở nông thôn mãi đâu.
Lời này Lục Hạ nghe chứ không coi là thật, đương nhiên cô cũng không phản bác, ngày cuối cùng rồi, cô cũng không muốn lại sinh chuyện.
Buổi tối, bà Lục bảo Lục Xuân tìm mấy bộ quần áo đưa cho Lục Hạ.
Lục Xuân không muốn cho, quăng quật tìm hai bộ quần áo giấu dưới đáy hòm.
Chắc là đồ mặc lúc mười hai mười ba tuổi, nhìn còn rất mới, cho Lục Thu còn tạm được, cho cô đoán chừng cũng không mặc được.
Lục Hạ cười lạnh, nhìn đi, cô ta từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, quần áo không mặc được cũng thà để đó chứ không chịu cho cô, thật sự không được mới cho cô một món rách nhất, thế mà bây giờ lại lấy ra.
Có điều cô cũng không cần, chỉ thu dọn hai bộ quần áo của mình.
Thái độ của mọi người trong nhà đối với cô vẫn như thể cô không tồn tại, mà Lục Hạ không thèm quan tâm.
Dù sao, tất cả họ đều đi làm việc, chỉ buổi tối mới có thể gặp nhau.
Lục Xuân ngược lại không biết có phải là chột dạ không dám gặp cô, hay là hẹn hò với người nào, dù sao thỉnh thoảng lúc Lục Hạ ở nhà ban ngày cũng không thấy cô ta đâu.
Thấy đã đến giờ hẹn, cô đến tiệm may quốc doanh để lấy áo bông.
Bác thợ may không hổ là nghệ nhân, quần áo may rất tốt, đoán chừng sau này cô còn lớn lên nên bác ta còn may rộng hơn một chút, Áo bông có cả mỏng và dày, đủ cho cô mặc.
Ngay cả giày bông cũng làm hai chiếc có dày mỏng, đế cũng dày, thích hợp đi bộ ở nông thôn.
Lục Hạ rất hài lòng, cô sảng khoái trả tiền rồi cầm áo bông rời đi.
Cô không mang những chiếc áo bông này về nhà mà đặt chúng vào không gian trước.
Từ đó, đồ đạc của cô gần như đã được chuẩn bị đầy đủ.
Mãi cho đến một ngày trước khi xuất phát, bà Lục mới nhớ ra cô sắp đi, nên mua hẳn một ít thịt về nấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối lúc ăn cơm cuối cùng bà ta cũng không lạnh nhạt với cô nữa, còn ân cần dặn dò cô:
"Sau khi xuống nông thôn thì con phải biết điều một chút, làm việc chăm chỉ, kiếm thêm nhiều công điểm vào. Nghe nói vùng đông bắc có nhiều thổ sản, con nhớ phải gửi về nhà một ít, để cho nhà chúng ta cũng được cải thiện."
Nghe xong, Lục Hạ chỉ cười chứ không nói gì.
Bà Lục cho rằng cô đang khó chịu vì sắp phải xa nhà, lại an ủi cô, rằng đợi cô qua vài năm nữa lớn tuổi rồi thì nhường công việc của bà ta cho cô, không để cô ở nông thôn mãi đâu.
Lời này Lục Hạ nghe chứ không coi là thật, đương nhiên cô cũng không phản bác, ngày cuối cùng rồi, cô cũng không muốn lại sinh chuyện.
Buổi tối, bà Lục bảo Lục Xuân tìm mấy bộ quần áo đưa cho Lục Hạ.
Lục Xuân không muốn cho, quăng quật tìm hai bộ quần áo giấu dưới đáy hòm.
Chắc là đồ mặc lúc mười hai mười ba tuổi, nhìn còn rất mới, cho Lục Thu còn tạm được, cho cô đoán chừng cũng không mặc được.
Lục Hạ cười lạnh, nhìn đi, cô ta từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, quần áo không mặc được cũng thà để đó chứ không chịu cho cô, thật sự không được mới cho cô một món rách nhất, thế mà bây giờ lại lấy ra.
Có điều cô cũng không cần, chỉ thu dọn hai bộ quần áo của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro