Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Kế Sách Của Lục...
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Thế là cô không thừa nước đục thả câu, bèn nói thẳng:
"Con cũng nghĩ như vậy, để chị cả lấy tên con đi báo danh. Dù sao hai người bọn con tuổi tác không cách mấy, có khi bọn họ cũng không nhận ra. Chờ chị báo danh xong, công tác ổn định rồi thì sửa tên lại không phải cũng được sao."
Những người khác nghĩ, cảm thấy biện pháp này cũng được.
Dù sao lúc đó Lục Hạ đã xuống nông thôn rồi, cho dù có bị phát hiện thì cũng có thể nói là đi gấp quá, muốn nhường công việc cho chị cả nhưng chưa kịp làm thủ tục.
Nghĩ tới đây, bà Lục mới thở phào một hơi: "Mẹ thấy cứ làm như vậy đi, Tiểu Xuân và Tiểu Lục trông giống nhau, có lẽ không bị phát hiện đâu."
Lục Hạ nghe bà ta nói thế thì khóe miệng hơi giật giật.
Bà Lục đúng là trợn to mắt nói lời bịa đặt mà.
Tuy cô và Lục Xuân là chị em ruột, nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Lục Xuân có khung xương to, lại không kế thừa được chút ưu điểm nào của bố mẹ.
Nói thật thì dáng vẻ cô ta khá bình thường, nhưng thường thì cô ta biết ăn mặc, lại có không ít quần áo mới, cho nên trông xinh đẹp hơn không ít.
Còn Lục Hạ thì hoàn toàn trái ngược.
Cô kế thừa ưu điểm của bố mẹ, tuy gầy gò yếu ớt nhưng cũng có thể thấy được dáng vẻ không tệ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Xuân không thích cô, luôn chướng mắt cô mà lại ghen tị với cô.
Lục Thu thì tuy còn nhỏ nhưng trông không hề xấu, đoán chừng sau này lớn lên cũng thành một tiểu mỹ nhân.
Cho nên trong ba chị em nhà họ Lục thì Lục Xuân là người xấu nhất, đến cả Lục Đông là con trai mà còn thanh tú hơn cô ta.
Quả nhiên nghe bà Lục nói vậy, Lục Xuân theo bản năng lạnh mặt, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc này Lục Hạ thấy chuyện đã được quyết định, cô không muốn ở cùng với bọn họ thêm nữa, bèn đặt bát đũa xuống rồi vào phòng.
Bà Lục thấy cô vẫn không làm việc, định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút thì bà ta lại thôi, quay sang bảo Lục Xuân và Lục Thu cùng dọn.
Trên mặt Lục Xuân từ chối không muốn làm, nhưng cuối cũng vẫn phải dọn.
Lục Thu thì chẳng có cảm giác gì, dù sao bình thường con bé cũng sẽ phụ giúp việc nhà rồi.
Theo thường lệ Lục Hạ vào không gian trước khi ngủ.
Lương thực trong không gian gần như bán sắp hết, chỉ còn hai ba trăm cân, cô định giữ lại để bản thân ăn.
Sau khi hái vặt rau củ trong ruộng xong xuôi, để lại rau hẹ cho tiếp tục mọc, cành lá rau củ khác cô chôn vào trong đất làm phân bón, rồi lại bắt đầu tiếp tục trồng lương thực, vẫn là ba loại lúc trước.
"Con cũng nghĩ như vậy, để chị cả lấy tên con đi báo danh. Dù sao hai người bọn con tuổi tác không cách mấy, có khi bọn họ cũng không nhận ra. Chờ chị báo danh xong, công tác ổn định rồi thì sửa tên lại không phải cũng được sao."
Những người khác nghĩ, cảm thấy biện pháp này cũng được.
Dù sao lúc đó Lục Hạ đã xuống nông thôn rồi, cho dù có bị phát hiện thì cũng có thể nói là đi gấp quá, muốn nhường công việc cho chị cả nhưng chưa kịp làm thủ tục.
Nghĩ tới đây, bà Lục mới thở phào một hơi: "Mẹ thấy cứ làm như vậy đi, Tiểu Xuân và Tiểu Lục trông giống nhau, có lẽ không bị phát hiện đâu."
Lục Hạ nghe bà ta nói thế thì khóe miệng hơi giật giật.
Bà Lục đúng là trợn to mắt nói lời bịa đặt mà.
Tuy cô và Lục Xuân là chị em ruột, nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Lục Xuân có khung xương to, lại không kế thừa được chút ưu điểm nào của bố mẹ.
Nói thật thì dáng vẻ cô ta khá bình thường, nhưng thường thì cô ta biết ăn mặc, lại có không ít quần áo mới, cho nên trông xinh đẹp hơn không ít.
Còn Lục Hạ thì hoàn toàn trái ngược.
Cô kế thừa ưu điểm của bố mẹ, tuy gầy gò yếu ớt nhưng cũng có thể thấy được dáng vẻ không tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Xuân không thích cô, luôn chướng mắt cô mà lại ghen tị với cô.
Lục Thu thì tuy còn nhỏ nhưng trông không hề xấu, đoán chừng sau này lớn lên cũng thành một tiểu mỹ nhân.
Cho nên trong ba chị em nhà họ Lục thì Lục Xuân là người xấu nhất, đến cả Lục Đông là con trai mà còn thanh tú hơn cô ta.
Quả nhiên nghe bà Lục nói vậy, Lục Xuân theo bản năng lạnh mặt, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc này Lục Hạ thấy chuyện đã được quyết định, cô không muốn ở cùng với bọn họ thêm nữa, bèn đặt bát đũa xuống rồi vào phòng.
Bà Lục thấy cô vẫn không làm việc, định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút thì bà ta lại thôi, quay sang bảo Lục Xuân và Lục Thu cùng dọn.
Trên mặt Lục Xuân từ chối không muốn làm, nhưng cuối cũng vẫn phải dọn.
Lục Thu thì chẳng có cảm giác gì, dù sao bình thường con bé cũng sẽ phụ giúp việc nhà rồi.
Theo thường lệ Lục Hạ vào không gian trước khi ngủ.
Lương thực trong không gian gần như bán sắp hết, chỉ còn hai ba trăm cân, cô định giữ lại để bản thân ăn.
Sau khi hái vặt rau củ trong ruộng xong xuôi, để lại rau hẹ cho tiếp tục mọc, cành lá rau củ khác cô chôn vào trong đất làm phân bón, rồi lại bắt đầu tiếp tục trồng lương thực, vẫn là ba loại lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro