Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Không Gian 2
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Kết quả phát hiện cô không biết mấy thứ này, kiểm tra ra thì mới biết cây non của hoa quý giá là rất đắt, cô mua không nổi, đoán chừng trong thời gian ngắn không thể thực hiện phương pháp này.
Cô có chút thất vọng, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Lục Hạ cũng từng nghĩ rằng cô nhận được không gian như thế này thì liệu có phải là tận thế sắp giáng xuống không, có nên dồn tiền mua hàng về chất trong đó không.
Nhưng đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi, bởi dù có muốn thì cô cũng không có tiền!
Cho nên vừa tốt nghiệp, còn nợ tiền vay học tập nên cô chỉ có thể đi tìm việc trước, sau đó thích ứng với công việc bận rộn, ngày ngày bận bịu sáng tối, không còn để ý không gian như trước nữa.
Nhưng không phải là cô không thèm để ý, mà cô nghĩ rằng nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì, cô có một không gian như vậy coi như cũng có đảm bảo.
Còn bây giờ không gian này chính là hậu thuẫn lớn nhất cho cô vào thập niên 70 này.
Nghĩ tới đây, Lục Hạ nằm xuống rồi tiến vào trong không gian.
Thực ra vào trong không gian thì cơ thể sẽ không vào theo, lúc trước cô dùng điện thoại quay rồi, sau khi cô vào không gian thì bên ngoài trông như cô đang ngủ, nên coi như giảm bớt không ít việc cho cô.
Có điều lần này đi vào, Lục Hạ phát hiện trong không gian có chút khác biệt.
Mặc dù lúc trước cô không để ý không gian cho lắm, hơn nữa vì sợ bị phát hiện nên không sử dụng mấy, nhưng vẫn thầm để lại ít đồ trên bãi đất trống.
Ví dụ như mấy thứ có vẻ quan trọng với cô như chi phiếu, học vị chứng nhận vân vân.
Nhưng bây giờ không thấy chúng đâu nữa!
Không, phải nói là tất cả những gì của thế kỷ 21 đều không còn nữa!
Không biết là biến mất hay trở về với thế kỷ 21 rồi.
Nếu về đó còn tốt, nguyên thân tiếp nhận thân phận của cô còn có thể sử dụng, tuy rằng cô không tiết kiệm được mấy đồng.
Nhưng nếu biến mất, không biết nguyên thân phải làm sao đây, có biết cách đi làm lại không.
Đương nhiên đây là những điều nguyên thân phải tự lo.
Sau đó cô nhìn những thứ còn lại trong không gian.
Trước mắt thứ duy nhất không biến mất khỏi không gian là lương thực và hạt giống.
Lúc trước khi có được không gian, cô có nghiên cứu qua, phát hiện đất trong không gian kiêm cả cạn và nước, cho nên trồng thứ gì cũng được.
Cô không nghiên cứu rõ được nguyên lý, nhưng có thử trồng ít lúa nước, lúc mạch và ngô thì đều thu hoạch không ít.
Nhưng bởi vì không đưa ra được nguồn gốc nên cô không dám tùy tiện mang đi bán, cứ chất đống ở đó.
Cũng không nhiều lắm, vì chỉ trồng một vụ, lại không trồng nhiều nên chỉ có chừng 2 nghìn cân mà thôi.
Cô có chút thất vọng, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Lục Hạ cũng từng nghĩ rằng cô nhận được không gian như thế này thì liệu có phải là tận thế sắp giáng xuống không, có nên dồn tiền mua hàng về chất trong đó không.
Nhưng đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi, bởi dù có muốn thì cô cũng không có tiền!
Cho nên vừa tốt nghiệp, còn nợ tiền vay học tập nên cô chỉ có thể đi tìm việc trước, sau đó thích ứng với công việc bận rộn, ngày ngày bận bịu sáng tối, không còn để ý không gian như trước nữa.
Nhưng không phải là cô không thèm để ý, mà cô nghĩ rằng nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì, cô có một không gian như vậy coi như cũng có đảm bảo.
Còn bây giờ không gian này chính là hậu thuẫn lớn nhất cho cô vào thập niên 70 này.
Nghĩ tới đây, Lục Hạ nằm xuống rồi tiến vào trong không gian.
Thực ra vào trong không gian thì cơ thể sẽ không vào theo, lúc trước cô dùng điện thoại quay rồi, sau khi cô vào không gian thì bên ngoài trông như cô đang ngủ, nên coi như giảm bớt không ít việc cho cô.
Có điều lần này đi vào, Lục Hạ phát hiện trong không gian có chút khác biệt.
Mặc dù lúc trước cô không để ý không gian cho lắm, hơn nữa vì sợ bị phát hiện nên không sử dụng mấy, nhưng vẫn thầm để lại ít đồ trên bãi đất trống.
Ví dụ như mấy thứ có vẻ quan trọng với cô như chi phiếu, học vị chứng nhận vân vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ không thấy chúng đâu nữa!
Không, phải nói là tất cả những gì của thế kỷ 21 đều không còn nữa!
Không biết là biến mất hay trở về với thế kỷ 21 rồi.
Nếu về đó còn tốt, nguyên thân tiếp nhận thân phận của cô còn có thể sử dụng, tuy rằng cô không tiết kiệm được mấy đồng.
Nhưng nếu biến mất, không biết nguyên thân phải làm sao đây, có biết cách đi làm lại không.
Đương nhiên đây là những điều nguyên thân phải tự lo.
Sau đó cô nhìn những thứ còn lại trong không gian.
Trước mắt thứ duy nhất không biến mất khỏi không gian là lương thực và hạt giống.
Lúc trước khi có được không gian, cô có nghiên cứu qua, phát hiện đất trong không gian kiêm cả cạn và nước, cho nên trồng thứ gì cũng được.
Cô không nghiên cứu rõ được nguyên lý, nhưng có thử trồng ít lúa nước, lúc mạch và ngô thì đều thu hoạch không ít.
Nhưng bởi vì không đưa ra được nguồn gốc nên cô không dám tùy tiện mang đi bán, cứ chất đống ở đó.
Cũng không nhiều lắm, vì chỉ trồng một vụ, lại không trồng nhiều nên chỉ có chừng 2 nghìn cân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro