Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Mua Đồng Hồ
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Không nghe thấy con bé nói tiếp, Lục Thu dọn dẹp ăn uống xong thì định ra ngoài.
Lục Thu chạy theo sau tò mò hỏi: "Chị hai đi đâu thế? Em có thể đi theo được không? Tiểu Đông chạy ra ngoài chơi rồi, một mình em ở nhà chán lắm."
Lục Hạ lắc đầu: "Không được, em đi tìm bạn bè mình chơi đi."
Lục Thu có chút thất vọng, nhưng không đòi đi theo: "Vậy thì thôi, trưa chị có về không?"
"Không về."
Lục Hạ để lại câu nói đó rồi bước đi.
Còn Lục Thu trong phòng thì có chút tò mò.
Con bé luôn cảm thấy hai ngày nay chị hai thay đổi rất nhiều, không còn dễ nói chuyện như trước nữa, có lẽ là đã nhìn rõ mọi chuyện rồi.
Lục Hạ ra khỏi nhà là đi thẳng tới chợ đen.
Đến nơi thì quả nhiên thấy có người quen đang chờ sẵn, vẫn là người lúc trước.
Theo lời đại ca Kim Minh thì cô biết được anh ta tên là Phàm Tử.
Phàm Tử thấy cô đến thì rất vui mừng, bèn nhỏ giọng nói: "Em gái tới rồi, đồ chuẩn bị xong cho em rồi đấy."
Dứt lời, anh ta dẫn Lục Hạ tới ngõ nhỏ bên cạnh, lấy hai gói đồ lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Năm lon sữa mạch nha, năm cân đường phên, mười cân bông."
Sữa mạch nha và đường phên thì còn tạm, Lục Hạ nhìn thấy nhiều bông như vậy, mới thở phào một hơi.
Hôm qua cô thử dò hỏi thôi, không ngờ bọn họ thật sự chuẩn bị nhiều như vậy!
Khi biết nông thôn mà mình phải tới nằm ở đông bắc, cô đã quyết định phải chuẩn bị nhiều bông để làm quần áo dầy.
Chuyện này đoán chừng bà Lục sẽ không chuẩn bị thay cô, chính bản thân cô phải tự nghĩ cách.
Giờ có đủ bông rồi, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có điều bông thì nhiều thật, nhưng giá cũng khá đắt, lại thêm sữa mạch nha với đường phên làm tốn của cô không ít tiền.
Nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Chờ đưa tiền cho Phàm Tử xong, Lục Hạ lại lặng lẽ hỏi: "Đúng rồi, các anh có kiếm được đồng hồ đeo tay không?"
Nghe cô hỏi vậy, Phàm Tử trực tiếp đáp: "Được, nếu muốn đồng hồ thì phải chờ vài ngày, còn phiếu đồng hồ thì chỗ đại ca đang có sẵn."
Lục Hạ gật đầu: "Vậy cho em một phiếu đồng hồ đi, mai em tới lấy."
"Được!"
Sau khi hẹn thời gian xong với Phàm Tử, Lục Hạ xách đồ rời đi.
Cô bỏ sữa mạch nha và đường phèn vào trong không gian, còn bông thì mang tới cửa hàng may quốc doanh mà cô đi mua vải hôm qua.
Bản thân cô không biết làm quần áo, theo lý thuyết thì xuống nông thôn rồi làm cũng được.
Nhưng tới lúc đó lấy ra nhiều bông và vải như vậy thì không nên, còn không bằng làm luôn trước cho xong.
Lục Thu chạy theo sau tò mò hỏi: "Chị hai đi đâu thế? Em có thể đi theo được không? Tiểu Đông chạy ra ngoài chơi rồi, một mình em ở nhà chán lắm."
Lục Hạ lắc đầu: "Không được, em đi tìm bạn bè mình chơi đi."
Lục Thu có chút thất vọng, nhưng không đòi đi theo: "Vậy thì thôi, trưa chị có về không?"
"Không về."
Lục Hạ để lại câu nói đó rồi bước đi.
Còn Lục Thu trong phòng thì có chút tò mò.
Con bé luôn cảm thấy hai ngày nay chị hai thay đổi rất nhiều, không còn dễ nói chuyện như trước nữa, có lẽ là đã nhìn rõ mọi chuyện rồi.
Lục Hạ ra khỏi nhà là đi thẳng tới chợ đen.
Đến nơi thì quả nhiên thấy có người quen đang chờ sẵn, vẫn là người lúc trước.
Theo lời đại ca Kim Minh thì cô biết được anh ta tên là Phàm Tử.
Phàm Tử thấy cô đến thì rất vui mừng, bèn nhỏ giọng nói: "Em gái tới rồi, đồ chuẩn bị xong cho em rồi đấy."
Dứt lời, anh ta dẫn Lục Hạ tới ngõ nhỏ bên cạnh, lấy hai gói đồ lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Năm lon sữa mạch nha, năm cân đường phên, mười cân bông."
Sữa mạch nha và đường phên thì còn tạm, Lục Hạ nhìn thấy nhiều bông như vậy, mới thở phào một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua cô thử dò hỏi thôi, không ngờ bọn họ thật sự chuẩn bị nhiều như vậy!
Khi biết nông thôn mà mình phải tới nằm ở đông bắc, cô đã quyết định phải chuẩn bị nhiều bông để làm quần áo dầy.
Chuyện này đoán chừng bà Lục sẽ không chuẩn bị thay cô, chính bản thân cô phải tự nghĩ cách.
Giờ có đủ bông rồi, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có điều bông thì nhiều thật, nhưng giá cũng khá đắt, lại thêm sữa mạch nha với đường phên làm tốn của cô không ít tiền.
Nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Chờ đưa tiền cho Phàm Tử xong, Lục Hạ lại lặng lẽ hỏi: "Đúng rồi, các anh có kiếm được đồng hồ đeo tay không?"
Nghe cô hỏi vậy, Phàm Tử trực tiếp đáp: "Được, nếu muốn đồng hồ thì phải chờ vài ngày, còn phiếu đồng hồ thì chỗ đại ca đang có sẵn."
Lục Hạ gật đầu: "Vậy cho em một phiếu đồng hồ đi, mai em tới lấy."
"Được!"
Sau khi hẹn thời gian xong với Phàm Tử, Lục Hạ xách đồ rời đi.
Cô bỏ sữa mạch nha và đường phèn vào trong không gian, còn bông thì mang tới cửa hàng may quốc doanh mà cô đi mua vải hôm qua.
Bản thân cô không biết làm quần áo, theo lý thuyết thì xuống nông thôn rồi làm cũng được.
Nhưng tới lúc đó lấy ra nhiều bông và vải như vậy thì không nên, còn không bằng làm luôn trước cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro