Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Sắp Đến
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Lục Hạ và Cố Hướng Nam còn đỡ, hai người bọn họ ngồi gần cửa sổ, có một cái bàn nhỏ có thể nằm sấp.
Nhưng Cố Hướng Nam nhường chỗ cho Tô Mạn, như vậy hai cô gái có thể nằm sấp ngủ, hai nam sinh thì đành ngồi ngủ vậy.
Có điều cho dù như vậy Lục Hạ cũng ngủ không yên, trong xe lửa rất nhiều mùi, buổi tối cũng có đủ loại âm thanh, cô chỉ ngủ được hơn một tiếng đồng hồ.
Buổi sáng thức dậy còn mơ mơ màng màng.
Tô Mạn ở đối diện cũng giống vậy, cau mày rửa mặt, lúc quay lại còn thay quần áo khác.
Lần này không phải váy liền, là áo dài quần dài, nhìn mộc mạc hơn không ít, nhưng khí chất tự tin cùng diện mạo tươi đẹp kia vẫn không hợp với thời đại này.
Lục Hạ cũng đi rửa mặt qua loa, sau đó lại ăn bánh bao.
Đang ăn thì chợt nghe loa phát thanh nói bọn họ đã đến thành phố Vọng Khê, nơi này là tỉnh lị của Liêu Ninh, đoán chừng sắp tới nơi rồi.
Quả nhiên hơn mười giờ sáng, bọn họ đã đến huyện Kim Hoài.
Sau khi đến đây, phần lớn thanh niên trí thức trong toa xe này đều xuống tàu.
Lục Hạ cũng cố gắng mang theo hai túi vải chen chúc xuống xe.
Cô quay đầu lại thì thấy Cố Hướng Nam ngoài lấy hành lý của mình còn cầm giúp Tô Mạn, mà Giang Quân Mạc cũng đang cố hết sức đi xuống, cảm giác sức lực anh ta còn không khỏe bằng cô.
Vất vả lắm mới chen xuống được, Lục Hạ cảm giác như sắp mất nửa cái mạng rồi.
Sau khi vừa xuống xe lửa, cô chợt nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi thanh niên trí thức gì đó.
Bọn Lục Hạ tiến lại gần mới biết, là người của các thôn trấn phái tới đây đón bọn họ.
Cô vội vàng tìm được người của trấn Sa Nguyên, sau đó nhìn Cố Hướng Nam và Tô Mạn cũng đến.
Cô vừa quay đầu lại, thì thấy sắc mặt Giang Quân Mạc trắng bệch, có chút dọa người.
Cố Hướng Nam nhìn thấy cũng lo lắng hỏi: "Đồng chí Giang, anh không sao chứ?"
Trên mặt Giang Quân Mạc đều là mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn lắc đầu, "Tôi không sao."
Cố Hướng Nam gật gật đầu, sau đó giúp mọi người đưa hành lý lên chiếc xe máy kéo đến đón bọn họ.
Thanh niên trí thức tới đây lần này không ít, chỉ riêng trấn bọn họ đã có hơn ba mươi người, tới hai cái xe máy kéo mới đưa cả người và hành lý cùng nhau về được.
Đường về rất khó đi, hầu như đều là đường núi.
Nghe người lái xe máy kéo nói, chỗ bọn họ có xe đò, nhưng thời gian khởi hành cố định hàng ngày, sáu giờ sáng xuất phát từ thị trấn, năm giờ tối xuất phát từ huyện.
Nhưng Cố Hướng Nam nhường chỗ cho Tô Mạn, như vậy hai cô gái có thể nằm sấp ngủ, hai nam sinh thì đành ngồi ngủ vậy.
Có điều cho dù như vậy Lục Hạ cũng ngủ không yên, trong xe lửa rất nhiều mùi, buổi tối cũng có đủ loại âm thanh, cô chỉ ngủ được hơn một tiếng đồng hồ.
Buổi sáng thức dậy còn mơ mơ màng màng.
Tô Mạn ở đối diện cũng giống vậy, cau mày rửa mặt, lúc quay lại còn thay quần áo khác.
Lần này không phải váy liền, là áo dài quần dài, nhìn mộc mạc hơn không ít, nhưng khí chất tự tin cùng diện mạo tươi đẹp kia vẫn không hợp với thời đại này.
Lục Hạ cũng đi rửa mặt qua loa, sau đó lại ăn bánh bao.
Đang ăn thì chợt nghe loa phát thanh nói bọn họ đã đến thành phố Vọng Khê, nơi này là tỉnh lị của Liêu Ninh, đoán chừng sắp tới nơi rồi.
Quả nhiên hơn mười giờ sáng, bọn họ đã đến huyện Kim Hoài.
Sau khi đến đây, phần lớn thanh niên trí thức trong toa xe này đều xuống tàu.
Lục Hạ cũng cố gắng mang theo hai túi vải chen chúc xuống xe.
Cô quay đầu lại thì thấy Cố Hướng Nam ngoài lấy hành lý của mình còn cầm giúp Tô Mạn, mà Giang Quân Mạc cũng đang cố hết sức đi xuống, cảm giác sức lực anh ta còn không khỏe bằng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vất vả lắm mới chen xuống được, Lục Hạ cảm giác như sắp mất nửa cái mạng rồi.
Sau khi vừa xuống xe lửa, cô chợt nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi thanh niên trí thức gì đó.
Bọn Lục Hạ tiến lại gần mới biết, là người của các thôn trấn phái tới đây đón bọn họ.
Cô vội vàng tìm được người của trấn Sa Nguyên, sau đó nhìn Cố Hướng Nam và Tô Mạn cũng đến.
Cô vừa quay đầu lại, thì thấy sắc mặt Giang Quân Mạc trắng bệch, có chút dọa người.
Cố Hướng Nam nhìn thấy cũng lo lắng hỏi: "Đồng chí Giang, anh không sao chứ?"
Trên mặt Giang Quân Mạc đều là mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn lắc đầu, "Tôi không sao."
Cố Hướng Nam gật gật đầu, sau đó giúp mọi người đưa hành lý lên chiếc xe máy kéo đến đón bọn họ.
Thanh niên trí thức tới đây lần này không ít, chỉ riêng trấn bọn họ đã có hơn ba mươi người, tới hai cái xe máy kéo mới đưa cả người và hành lý cùng nhau về được.
Đường về rất khó đi, hầu như đều là đường núi.
Nghe người lái xe máy kéo nói, chỗ bọn họ có xe đò, nhưng thời gian khởi hành cố định hàng ngày, sáu giờ sáng xuất phát từ thị trấn, năm giờ tối xuất phát từ huyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro