Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Tòa Nhà Bách Hó...
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
Vì quanh năm ăn không đủ no nên cơ thể nguyên thân gầy yếu, không có sức lực gì, cảm giác có chút hư nhược yếu ớt.
Cũng may từ hôm qua cô bắt đầu uống nước linh tuyền trong không gian, hôm nay cảm thấy có sức lực hơn không ít.
Đoán chừng sau này sẽ từ từ dưỡng cho khỏe hẳn.
Cô nghĩ hơi xa rồi.
Lục Hạ cất bao tải rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa tới ngã rẽ, Lục Hạ thấy mấy người nhanh chóng đi qua bên người cô.
Nhìn kỹ thì thấy bọn họ còn mang một người, theo sau không ít người khác, đoán chừng là vội vã đưa đi bệnh viện.
Lục Hạ không để ý lắm. Thấy lúc này đã là buổi trưa, cô không muốn về nhà nên đi tới quán cơm quốc doanh gần đó.
Chỗ chủ nhiệm Vương cho cô mấy tem phiếu, phần lớn là phiếu lương thực, phiếu công nghiệp và phiếu vải mà cô có thể dùng đến.
Ban nãy cô lại đổi với Kim Minh không ít phiếu xà phòng, phiếu bánh ngọt, phiếu đường vân vân khá hiếm thấy.
Cô dự định cố gắng mua tất cả những gì có thể sử dụng ở thủ đô, không thì xuống nông thôn rồi chưa chắc đã có thể mua được.
Sau khi tới quán cơm quốc doanh, đúng lúc giờ cơm nên trong đây có không ít người.
Vừa bước vào là thấy một tấm bảng đen, bên trên viết thực đơn ngày hôm nay.
Lục Hạ nhìn kỹ, còn chưa xác định được mình muốn ăn gì thì nhân viên phục vụ đã giục: "Chưa chọn món thì nhanh lên, thịt sắp hết rồi, rau cũng sắp hết rồi!"
Lục Hạ quýnh lên, cô vốn định chọn ít thịt kho tàu, kết quả không còn, đành vội nói: "Chào đồng chí, cho tôi một phần bánh sủi cảo thịt lợn cải trắng!"
Nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, thực ra không phải vì cách ăn mặc của cô mà cảm thấy cô không mua được, mà nói với mặt lạnh tanh không chút thay đổi: "Phiếu thịt hai lạng, tiền sáu hào."
Đắt ghê!
Có điều Lục Hạ vẫn thanh toán, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Sủi cảo nhanh chóng ra là, một mâm đầy sủi cảo đúng là không ít!
Đồ ăn có mùi nước rửa nồi hai ngày rồi khiến cô ăn mà khó chịu, nên lúc này thấy sủi cảo là cô không nhịn được, trực tiếp cầm đũa gắp ăn liền.
Ôi ~
Bỏ một chiếc sủi cảo vào trong miệng, Lục Hạ suýt thì khóc.
Ngon quá!
Tay nghề đầu bếp đúng là quá xịn, bảo sao thời này đầu bếp cực kỳ nổi tiếng, không có chút tay nghề thì đúng là không làm được.
Lục Hạ ăn liền không ngừng nghỉ, mãi tới khi ăn hết sủi cảo, bụng phồng lên, cô mới cảm thấy hài lòng bước ra ngoài.
Cuối cùng đã được ăn no, thật tốt!
Sau đó cô đi thẳng tới tòa nhà bách hóa.
Trong tay có tiền có tem phiếu, cô định bắt đầu gom hàng, chuẩn bị vật tư xuống nông thôn.
Cũng may từ hôm qua cô bắt đầu uống nước linh tuyền trong không gian, hôm nay cảm thấy có sức lực hơn không ít.
Đoán chừng sau này sẽ từ từ dưỡng cho khỏe hẳn.
Cô nghĩ hơi xa rồi.
Lục Hạ cất bao tải rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa tới ngã rẽ, Lục Hạ thấy mấy người nhanh chóng đi qua bên người cô.
Nhìn kỹ thì thấy bọn họ còn mang một người, theo sau không ít người khác, đoán chừng là vội vã đưa đi bệnh viện.
Lục Hạ không để ý lắm. Thấy lúc này đã là buổi trưa, cô không muốn về nhà nên đi tới quán cơm quốc doanh gần đó.
Chỗ chủ nhiệm Vương cho cô mấy tem phiếu, phần lớn là phiếu lương thực, phiếu công nghiệp và phiếu vải mà cô có thể dùng đến.
Ban nãy cô lại đổi với Kim Minh không ít phiếu xà phòng, phiếu bánh ngọt, phiếu đường vân vân khá hiếm thấy.
Cô dự định cố gắng mua tất cả những gì có thể sử dụng ở thủ đô, không thì xuống nông thôn rồi chưa chắc đã có thể mua được.
Sau khi tới quán cơm quốc doanh, đúng lúc giờ cơm nên trong đây có không ít người.
Vừa bước vào là thấy một tấm bảng đen, bên trên viết thực đơn ngày hôm nay.
Lục Hạ nhìn kỹ, còn chưa xác định được mình muốn ăn gì thì nhân viên phục vụ đã giục: "Chưa chọn món thì nhanh lên, thịt sắp hết rồi, rau cũng sắp hết rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hạ quýnh lên, cô vốn định chọn ít thịt kho tàu, kết quả không còn, đành vội nói: "Chào đồng chí, cho tôi một phần bánh sủi cảo thịt lợn cải trắng!"
Nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, thực ra không phải vì cách ăn mặc của cô mà cảm thấy cô không mua được, mà nói với mặt lạnh tanh không chút thay đổi: "Phiếu thịt hai lạng, tiền sáu hào."
Đắt ghê!
Có điều Lục Hạ vẫn thanh toán, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Sủi cảo nhanh chóng ra là, một mâm đầy sủi cảo đúng là không ít!
Đồ ăn có mùi nước rửa nồi hai ngày rồi khiến cô ăn mà khó chịu, nên lúc này thấy sủi cảo là cô không nhịn được, trực tiếp cầm đũa gắp ăn liền.
Ôi ~
Bỏ một chiếc sủi cảo vào trong miệng, Lục Hạ suýt thì khóc.
Ngon quá!
Tay nghề đầu bếp đúng là quá xịn, bảo sao thời này đầu bếp cực kỳ nổi tiếng, không có chút tay nghề thì đúng là không làm được.
Lục Hạ ăn liền không ngừng nghỉ, mãi tới khi ăn hết sủi cảo, bụng phồng lên, cô mới cảm thấy hài lòng bước ra ngoài.
Cuối cùng đã được ăn no, thật tốt!
Sau đó cô đi thẳng tới tòa nhà bách hóa.
Trong tay có tiền có tem phiếu, cô định bắt đầu gom hàng, chuẩn bị vật tư xuống nông thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro