Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Ai Mới Là Phúc...

Nhất Hạ Nam Bắc

2024-08-26 11:54:39

Translator: Y Na Thố Thố

Kha Mỹ Ngu nghe vậy thì không khép được miệng, như vậy cũng được sao?

Hang chuột này lớn cỡ nào mà có thể nuôi sống cả một nhà từ già đến trẻ suốt thời gian dài như vậy?

"Còn có nữa nha, cô lớn của cháu khó sinh ba ngày, bác sĩ cũng nói tình hình nguy kịch!"

"Nhưng con bé vừa nghe tin cháu chào đời, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại, cắn răng một cái đã sinh được em trai họ và em gái họ của cháu ra!"

Nói đến đây bà cụ hạ giọng nói: "Tam Nhi mù lúc trước xem bói cho người ta ở đầu thôn nói, đây chính là song sinh long phượng, còn cháu chính là phúc tinh."

Điều này… cũng có thể liên quan đến nhau, Kha Mỹ Ngu giật giật mắt, tiếp tục hào hứng hỏi: "Bà nội, còn có chuyện gì nữa không? Nếu ông Tam Nhi mù đã nói cháu là phúc tinh, thì chắc cháu cũng phải làm ra chút chuyện tốt đi?"

Bà cụ động tác nhanh nhẹn rán bánh xong, lại quét thêm một lớp dầu mỏng dưới đáy nồi, chiên thêm cho Kha Mỹ Ngu quả trứng gà.

Bà ấy lấy cháo kê đậm đặc từ trong cái nồi đất bên cạnh ra, sau đó cẩn thận rắc một lớp đường đỏ thật dày vào, bày cùng một đĩa nhỏ ớt, đậu giác dưa muối tự làm lên trên cái bàn gỗ nhỏ.

Kha Mỹ Ngu ngượng ngùng cười với bà cụ, lập tức cầm đũa lên rồi vùi đầu vào bắt đầu ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm giác đói bụng quá kinh khủng, cho dù phải trải qua mạt thế, cô vẫn luôn mang theo trên người các loại thức ăn như sô cô la, bánh kẹo để có thể nhanh chóng bổ sung thể lực, nên chưa từng trải qua cảm giác như thế này.

Hơn nữa, cô luôn bị người nhà và đại lão nuôi nấng như hoa trong nhà kính, tính tình đã quen ích kỷ độc đoán, hoàn toàn không có tư tưởng quan tâm đến người khác. Huống chi bây giờ cô thật sự rất đói.

"Ăn từ từ, ăn từ từ, nếu không đủ thì bà nội làm thêm cho cháu." Bà cụ thấy cô ăn sắp nghẹn, vội vàng đưa cho cô một bát nước ấm đun sôi.

"Cơm bà nội nấu ngon thật đấy." Kha Mỹ Ngu chân thành khen ngợi từ tận đáy lòng.

Rau củ quả ở mạt thế đều là thủy canh, làm sao có mùi vị thơm ngọt như cây được trồng trên đất quê hấp thụ tinh hoa đất trời này? Khác nhau như ăn thịt gà nhà với thịt gà công nghiệp vậy!

"Cái miệng nhỏ của bé con như bôi mật vậy, giống hệt như hồi nhỏ cha cháu nằm trong tay bà đòi ăn." Bà cụ vui vẻ vỗ vỗ cô: "Không phải ai cũng nấu cơm như vậy à, sao cơm bà làm lại ngon hơn được?"

Kha Mỹ Ngu không rảnh nói chuyện, không ngừng xúc cháo tiếp tục ăn.

Lúc này bà cụ mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Tam Nhi mù đời đời kiếp kiếp đi xem bói cho người ta, truyền qua bảy đời rồi, hơn nữa chỉ cần người nào chạm vào cái nghề này, không mù loà cũng bị què chân, nghe nói là do tiết lộ thiên cơ nhiều quá gây ra."

"Ông ta nói cái gì cũng đúng, nếu như không phải thời thế không tốt, ông ta đã sớm vào thành phố ăn ngon uống say…"

Ngay khi bà ấy đang nói chuyện hăng say, thím hai đã mặt mày u ám bước vào: "Mẹ, nếu con nhớ không lầm, con bé tám nhà con sinh ra cùng lúc với cháu bảy, chỉ chênh lệch nhau có năm sáu phút."

"Tại sao mẹ lại cho rằng cháu bảy là phúc tinh?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bát tự của con bé tám nhà con mới là mệnh vượng gia, hơn nữa, từ hôm nay mới bắt đầu, con bé chính là con phượng hoàng đầu tiên bay ra khỏi thôn chúng ta!"

Kha Ân Thục cũng đi vào, mím môi cười nói: "Mẹ, bà nội, xin mọi đừng tranh luận số mệnh nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, bị người ta nghe thấy, chúng ta đều sẽ phải bị giáo huấn đấy ạ."

"Hơn nữa, ai tốt số không thể nói miệng mà ra, phải dùng cả tay và đầu để giành lấy."

"Nhưng mà bà nội, dân gian có một câu nói, phúc hoạ tương y, âm dương chung tế*!

(*Phúc và họa phụ thuộc vào nhau, âm và dương hỗ trợ lẫn nhau!)

"Nếu như thật sự có phúc tinh thì cũng phải có tai tinh đi kèm mới có thể duy trì được sự cân bằng, bà cảm thấy cháu và chị họ một người là phúc tinh một người là tai tinh hay sao ạ?"

Bà cụ hếch mặt lên một phát, cười khẩy: "Cháu có phải tai tinh hay không thì bà không biết, nhưng Ngu Bảo Nhi nhà ta nhất định là phúc tinh!"

Kha Ân Thục giữ chặt mẹ mình, cười nhạt nói: "Bà nội, dù sao cũng không có cái gì là tuyệt đối, cuối cùng thời gian sẽ có câu trả lời thôi."

"Hy vọng lúc đó bà không thấy hối hận!"

Trong khi bọn họ nói chuyện, Kha Mỹ Ngu lại vùi đầu vào ăn hết sạch bát cháo, bụng của cô cũng chỉ vẻn vẹn có một ít thức ăn, còn lâu mới no.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Số ký tự: 0