Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo
Chúng Ta Hòa
Nhất Hạ Nam Bắc
2024-08-26 11:54:39
Translator: Y Na Thố Thố
Người đàn ông lo lắng nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ có chiếc cằm trắng nõn, thân hình mảnh mai thanh tú, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Cô gái, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện bao đồng, nếu không tôi sẽ bắt cô đi cùng đấy!"
"Ui, khẩu khí lớn quá." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, chỉ ngón tay cái bên trái về hướng thị trấn phía sau: "Ai dám mạnh miệng với Thất Gia* tôi như thế, đều phải vào cục cảnh sát ngồi đấy."
*Hắc Bạch Vô Thường ở Trung Quốc còn được gọi là Thất Gia, Bát Gia (ông Bảy, ông Tám)
"Tôi khuyên anh đây vẫn nên dừng lại đúng lúc, nếu không thì…"
Đang nói đến đây, dư quang cô đột nhiên phát hiện một bóng người cách đó không xa, Kha Mỹ Ngu cụp đôi mắt ranh mãnh xuống, cất cao giọng tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi: "Quấy rối, cứu tôi với."
"Ưm… Có ai không…"
Cô vừa kéo quần áo xộc xệch, vừa va vào người đàn ông, thuận tay ném luôn chiếc mũ rộng vành vào trong đám cỏ khô bên cạnh, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm.
Người đàn ông bị hành động bất ngờ của cô làm giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, sau đó lập tức kinh ngạc trước dung mạo tuyệt mỹ của cô.
"Kêu đi, cô có kêu đứt cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu!"
"Ở đây chỉ cần không phải ngày mùa, mười ngày nửa tháng sẽ không có bất cứ ai." Anh ta từng bước một tiến lên, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc: "Vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi, bây giờ cô nên ngoan ngoãn về làm ấm giường với tôi đi!"
Kha Mỹ Ngu hoảng sợ lảo đảo chạy về phía trước: "Anh à, tôi không quen biết anh, anh có thể thả tôi đi được không?"
"Muộn rồi, cô bé xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bán được giá cao!"
Người đàn ông cười nham hiểm, lao về phía Kha Mỹ Ngu.
Khi anh ta nắm lấy cánh tay cô, chuẩn bị bịt khăn tay vào mũi và miệng của Kha Mỹ Ngu thì cổ tay lại bị bóp chặt.
Cơn đau xương khớp khiến anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Kha Mỹ Ngu thuận thế “chân yếu tay mềm” chạy đến chỗ ân nhân cứu mạng, đáng thương giật giật góc áo người ta: "Đồng chí Tần, anh đến quá đúng lúc."
"Nếu không… nếu không tôi… chắc tôi phải chết để giữ được sự trong trắng của mình!"
"Đồng chí, đồng chí, anh hiểu lầm rồi, là con đ* này dụ dỗ tôi!"
"Cô ta cố tình ngăn tôi lại, tôi là một người đàn ông bình thường ở nơi rừng núi hoang vu này, sao có thể chịu được một người phụ nữ như cô ta?" Người đàn ông run lên vì đau, nhanh chóng tự bảo vệ mình.
"Ha." Kha Mỹ Ngu tức giận nói: "Anh đừng có mà đổi trắng thay đen, rõ ràng trong cái gùi của anh có một đứa bé. Tình thế cấp bách nên tôi mới phải ra ngăn cản anh, muốn anh quay đầu là bờ, kết quả anh lại có ý xấu với tôi, muốn làm chuyện đồi trụy!"
"Đồng chí Tần, trên tay anh ta vẫn còn giữ một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê."
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng liếc nhìn cô đang túm góc áo mình không buông, một tay gọn gàng đập vào cổ người đàn ông: "Chúng ta hòa, buông tay!"
Kha Mỹ Ngu lắc đầu, tràn đầy ngưỡng mộ biết ơn nhìn về phía anh: "Không buông, lúc trước tôi nói, anh uống trà gừng đường đỏ, cầm trứng luộc thì chúng ta giải quyết xong."
"Cho nên… cho nên bây giờ người ta…"
Lời còn chưa nói hết, Tần Nguyên Cửu đột nhiên lui về phía sau một bước, góc áo trong tay Kha Mỹ Ngu cũng bị rút ra.
"Đồng chí Kha xin hãy tự trọng, tôi còn có việc đi trước."
"Ài." Kha Mỹ Ngu ra vẻ 'anh đừng đi': "Một mình tôi làm sao kéo được tên to con này?"
Tiểu Vấn không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Kí chủ, cô diễn quá mức rồi đấy?"
Giá trị hận thù của trùm phản diện là 35!
"Đàn ông đều thích phụ nữ thận trọng, không thích phụ nữ nhào vào mình để tìm cảm giác tồn tại…"
Kha Mỹ Ngu phủi bụi bẩn trên người, chỉnh lại quần áo, cười nhạo nói: "Cậu thì biết cái gì, tình cảm con người rất phức tạp, bây giờ tôi tấn công anh ta trước, tỏ ra không phải anh ta thì không được, phải hành động quyết liệt cho mười dặm tám hương biết hết."
Người đàn ông lo lắng nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ có chiếc cằm trắng nõn, thân hình mảnh mai thanh tú, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Cô gái, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện bao đồng, nếu không tôi sẽ bắt cô đi cùng đấy!"
"Ui, khẩu khí lớn quá." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, chỉ ngón tay cái bên trái về hướng thị trấn phía sau: "Ai dám mạnh miệng với Thất Gia* tôi như thế, đều phải vào cục cảnh sát ngồi đấy."
*Hắc Bạch Vô Thường ở Trung Quốc còn được gọi là Thất Gia, Bát Gia (ông Bảy, ông Tám)
"Tôi khuyên anh đây vẫn nên dừng lại đúng lúc, nếu không thì…"
Đang nói đến đây, dư quang cô đột nhiên phát hiện một bóng người cách đó không xa, Kha Mỹ Ngu cụp đôi mắt ranh mãnh xuống, cất cao giọng tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi: "Quấy rối, cứu tôi với."
"Ưm… Có ai không…"
Cô vừa kéo quần áo xộc xệch, vừa va vào người đàn ông, thuận tay ném luôn chiếc mũ rộng vành vào trong đám cỏ khô bên cạnh, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm.
Người đàn ông bị hành động bất ngờ của cô làm giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, sau đó lập tức kinh ngạc trước dung mạo tuyệt mỹ của cô.
"Kêu đi, cô có kêu đứt cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu!"
"Ở đây chỉ cần không phải ngày mùa, mười ngày nửa tháng sẽ không có bất cứ ai." Anh ta từng bước một tiến lên, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc: "Vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi, bây giờ cô nên ngoan ngoãn về làm ấm giường với tôi đi!"
Kha Mỹ Ngu hoảng sợ lảo đảo chạy về phía trước: "Anh à, tôi không quen biết anh, anh có thể thả tôi đi được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muộn rồi, cô bé xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bán được giá cao!"
Người đàn ông cười nham hiểm, lao về phía Kha Mỹ Ngu.
Khi anh ta nắm lấy cánh tay cô, chuẩn bị bịt khăn tay vào mũi và miệng của Kha Mỹ Ngu thì cổ tay lại bị bóp chặt.
Cơn đau xương khớp khiến anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Kha Mỹ Ngu thuận thế “chân yếu tay mềm” chạy đến chỗ ân nhân cứu mạng, đáng thương giật giật góc áo người ta: "Đồng chí Tần, anh đến quá đúng lúc."
"Nếu không… nếu không tôi… chắc tôi phải chết để giữ được sự trong trắng của mình!"
"Đồng chí, đồng chí, anh hiểu lầm rồi, là con đ* này dụ dỗ tôi!"
"Cô ta cố tình ngăn tôi lại, tôi là một người đàn ông bình thường ở nơi rừng núi hoang vu này, sao có thể chịu được một người phụ nữ như cô ta?" Người đàn ông run lên vì đau, nhanh chóng tự bảo vệ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha." Kha Mỹ Ngu tức giận nói: "Anh đừng có mà đổi trắng thay đen, rõ ràng trong cái gùi của anh có một đứa bé. Tình thế cấp bách nên tôi mới phải ra ngăn cản anh, muốn anh quay đầu là bờ, kết quả anh lại có ý xấu với tôi, muốn làm chuyện đồi trụy!"
"Đồng chí Tần, trên tay anh ta vẫn còn giữ một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê."
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng liếc nhìn cô đang túm góc áo mình không buông, một tay gọn gàng đập vào cổ người đàn ông: "Chúng ta hòa, buông tay!"
Kha Mỹ Ngu lắc đầu, tràn đầy ngưỡng mộ biết ơn nhìn về phía anh: "Không buông, lúc trước tôi nói, anh uống trà gừng đường đỏ, cầm trứng luộc thì chúng ta giải quyết xong."
"Cho nên… cho nên bây giờ người ta…"
Lời còn chưa nói hết, Tần Nguyên Cửu đột nhiên lui về phía sau một bước, góc áo trong tay Kha Mỹ Ngu cũng bị rút ra.
"Đồng chí Kha xin hãy tự trọng, tôi còn có việc đi trước."
"Ài." Kha Mỹ Ngu ra vẻ 'anh đừng đi': "Một mình tôi làm sao kéo được tên to con này?"
Tiểu Vấn không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Kí chủ, cô diễn quá mức rồi đấy?"
Giá trị hận thù của trùm phản diện là 35!
"Đàn ông đều thích phụ nữ thận trọng, không thích phụ nữ nhào vào mình để tìm cảm giác tồn tại…"
Kha Mỹ Ngu phủi bụi bẩn trên người, chỉnh lại quần áo, cười nhạo nói: "Cậu thì biết cái gì, tình cảm con người rất phức tạp, bây giờ tôi tấn công anh ta trước, tỏ ra không phải anh ta thì không được, phải hành động quyết liệt cho mười dặm tám hương biết hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro