Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm Tinh
Nữ Thanh Niên T...
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-08-17 16:22:51
Tô Yến Đình đáp: "Đi để cho anh ta biết là anh ta bị mù, giờ anh ta muốn cưới tớ còn không được đâu ấy chứ."
Lâm Đại Hoa cười hì hì: "Đúng, mặc kệ anh ta luôn đi."
"Chờ cậu về, chúng ta cùng nhau chọn đối tượng." Lâm Đại Hoa đã bắt đầu suy xét chọn đối tượng, cô ấy muốn kén rể.
Tô Yến Đình cười đáp: "Ừ, về rồi tớ với cậu cùng chọn."
Khi từ nhà họ Lâm về, trong tay Tô Yến Đình còn xách theo một bát canh cá chua, đặt trong giỏ trúc, còn phủ tấm vải trắng lên.
Lâm Đại Hoa còn đưa cho cô không ít đồ, nhất là măng khô, chính là măng thái rồi phơi khô, còn cả đậu khô, với chiết nhĩ căn.
Chiết nhĩ căn chính là rau diếp cá, thứ Lâm Đại Hoa rất thích ăn.
Sau tiết Thanh minh, rau diếp cá mọc khắp nơi, Lâm Đại Hoa lên đồi núi tìm, hái được không ít.
"Tô Yến Đình! Tô Yến Đình!"
Một nữ thanh niên trí thức màu áo sơ mi màu lam gọi Tô Yến Đình.
Cô dừng lại nhìn cô ta.
Nữ thanh niên trí thức kia có mái tóc ngắn kẹp lại sau đầu, gò má phơi nắng chiều đỏ bừng cả lên.
Cô ta không nhịn được nhìn chằm chằm giỏ trúc trong tay Tô Yến Đình.
"Trong giỏ này của cô đựng cái gì thế?" Tần Á Mẫn mở miệng hỏi thẳng.
Cô ta biết chắc chắn trong này có món ngon.
Làm thanh niên trí thức tới từ thành phố, thực lòng cô ta khinh thường mấy thôn cô như Tô Yến Đình.
Theo cô ta, những cô ả này chỉ có được cái mã ngoài xinh đẹp, chứ chẳng có chút tri thức nào, cuối cùng tạo ra không ít trò hề, nhiều nữ thanh niên trí thức khác đều che cười Tô Yến Đình sau lưng.
Nhưng Tô Yến Đình ở thôn này sống quá ổn, cô là người địa phương, lại xinh đẹp, nên đám thanh niên trong thôn không dám tán tỉnh các nữ thanh niên trí thức thì đều xum xoe với Tô Yến Đình.
Bọn họ tặng cô những đồ thổ sản hoang dại như hạt dẻ, dương mai, mật ong các kiểu.
Tô Yến Đình lại là người mặt dày, ai đưa gì thì nhận nấy, không hề biết xấu hổ, không ăn được cô còn chê nữa cơ.
Tô Yến Đình đáp: "Rau diếp cá, cô muốn ăn không? Nếu muốn thì tôi chia cho một ít."
Tần Á Mẫn chau mày ghét bỏ: "Tôi không ăn, cô có một giỏ lớn như vậy, còn có cái khác không?"
Tô Yến Đình nói: "Có cũng không cho cô, tôi còn phải mang về nhà."
"Ấy da, bây giờ cô còn chưa làm phu nhân sĩ quan đâu mà đã kẹt sỉ vậy rồi á?" Tần Á Mẫn tỏ ra không vui.
Lúc trước vì dò hỏi chuyện quân nhân mà Tô Yến Đình còn ân cần lấy lòng cô ta hồi lâu, giờ lại dám ăn nói như vậy với cô ta.
Lâm Đại Hoa cười hì hì: "Đúng, mặc kệ anh ta luôn đi."
"Chờ cậu về, chúng ta cùng nhau chọn đối tượng." Lâm Đại Hoa đã bắt đầu suy xét chọn đối tượng, cô ấy muốn kén rể.
Tô Yến Đình cười đáp: "Ừ, về rồi tớ với cậu cùng chọn."
Khi từ nhà họ Lâm về, trong tay Tô Yến Đình còn xách theo một bát canh cá chua, đặt trong giỏ trúc, còn phủ tấm vải trắng lên.
Lâm Đại Hoa còn đưa cho cô không ít đồ, nhất là măng khô, chính là măng thái rồi phơi khô, còn cả đậu khô, với chiết nhĩ căn.
Chiết nhĩ căn chính là rau diếp cá, thứ Lâm Đại Hoa rất thích ăn.
Sau tiết Thanh minh, rau diếp cá mọc khắp nơi, Lâm Đại Hoa lên đồi núi tìm, hái được không ít.
"Tô Yến Đình! Tô Yến Đình!"
Một nữ thanh niên trí thức màu áo sơ mi màu lam gọi Tô Yến Đình.
Cô dừng lại nhìn cô ta.
Nữ thanh niên trí thức kia có mái tóc ngắn kẹp lại sau đầu, gò má phơi nắng chiều đỏ bừng cả lên.
Cô ta không nhịn được nhìn chằm chằm giỏ trúc trong tay Tô Yến Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trong giỏ này của cô đựng cái gì thế?" Tần Á Mẫn mở miệng hỏi thẳng.
Cô ta biết chắc chắn trong này có món ngon.
Làm thanh niên trí thức tới từ thành phố, thực lòng cô ta khinh thường mấy thôn cô như Tô Yến Đình.
Theo cô ta, những cô ả này chỉ có được cái mã ngoài xinh đẹp, chứ chẳng có chút tri thức nào, cuối cùng tạo ra không ít trò hề, nhiều nữ thanh niên trí thức khác đều che cười Tô Yến Đình sau lưng.
Nhưng Tô Yến Đình ở thôn này sống quá ổn, cô là người địa phương, lại xinh đẹp, nên đám thanh niên trong thôn không dám tán tỉnh các nữ thanh niên trí thức thì đều xum xoe với Tô Yến Đình.
Bọn họ tặng cô những đồ thổ sản hoang dại như hạt dẻ, dương mai, mật ong các kiểu.
Tô Yến Đình lại là người mặt dày, ai đưa gì thì nhận nấy, không hề biết xấu hổ, không ăn được cô còn chê nữa cơ.
Tô Yến Đình đáp: "Rau diếp cá, cô muốn ăn không? Nếu muốn thì tôi chia cho một ít."
Tần Á Mẫn chau mày ghét bỏ: "Tôi không ăn, cô có một giỏ lớn như vậy, còn có cái khác không?"
Tô Yến Đình nói: "Có cũng không cho cô, tôi còn phải mang về nhà."
"Ấy da, bây giờ cô còn chưa làm phu nhân sĩ quan đâu mà đã kẹt sỉ vậy rồi á?" Tần Á Mẫn tỏ ra không vui.
Lúc trước vì dò hỏi chuyện quân nhân mà Tô Yến Đình còn ân cần lấy lòng cô ta hồi lâu, giờ lại dám ăn nói như vậy với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro