Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm Tinh
Õng Ẹo
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-08-17 16:22:51
Cho dù làm gì cũng phải theo trình tự, vậy nên cô sẽ là “trà xanh trước rồi làm mình làm mẩy sau”, tiếp đến là “vừa trà xanh vừa làm mình làm mẩy”, sau đó nữa là “gây chuyện vô lý”, làm cho anh không chịu đựng được nữa thì thôi.
Sau khi vạch ra chiến lược cơ bản, Tô Yến Đình khẽ mỉm cười.
Cô không có bản lĩnh nào khác, nhưng kinh nghiệm giả vờ làm một con thỏ trắng vô hại với đối tượng hẹn hò thì cô có thừa.
Giọng nói của cô bắt đầu thay đổi, vừa đáng yêu vừa mang theo nét ngọt ngào:
“Chúng ta đã bắt đầu yêu nhau rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh. Tham mưu trưởng Giang, anh có thể nói cho em biết không.”
Giang Nhung cau mày: “Thẳng lưỡi ra mà nói chuyện đàng hoàng! Nếu tái phạm thì phạt chạy mười vòng.”
Tô Yến Đình: “…”
Tô Yến Đình gượng cười, cố gắng kìm lại câu nói suýt nữa phát ra khỏi cổ họng: “Đồ chó, anh tên gì vậy?”
Bảo cô nói chuyện đàng hoàng à?
Không đấy, cô không thích đấy! Đã hơn thua thì sao phải nghe lời chứ!
Tô Yến Đình giậm chân tại chỗ, giọng nói càng dẹo hơn: “Em ứ muốn đâu, em cứ thích nói chuyện với bạn trai như thế này cơ!”
Giang Nhung sởn cả da gà: “…”
Giang Nhung lớn lên trong khu tập thể quân đội, chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào như vậy.
Những cô gái bước ra từ khu quân sự đều rõ ràng rành mạch hoặc là giống một cô nàng tomboy, hoặc là một cô gái hòa nhã thùy mị.
Ưỡn à ưỡn ẹo như người phụ nữ trước mặt thì đúng là có một không hai.
Trong thoáng chốc, tham mưu trưởng Giang đã hối hận về sự bốc đồng trước đó của mình.
Anh bị thần kinh nên mới hẹn hò với một người phụ nữ liếc mắt đưa tình với mình, hơn nữa lại còn muốn trèo cao.
Với trình độ này, cả đời này cô sẽ không bao giờ trèo được cành cao.
Thảo nào cô liếc mắt đưa tình nhiều như vậy mà vẫn chưa lấy được chồng.
Nhìn thấy vẻ mặt như giẫm phải vỏ chuối của Giang Nhung, trong lòng Tô Yến Đình không thoải mái.
Da đầu tê dại, cô nhận ra rằng dường như mình đã hơi quá đà rồi.
Đã nhiều năm như vậy, làm sao cô có thể giả làm thỏ trắng ngây thơ được nữa. Bây giờ cô đã là một con thỏ sát thủ.
Khụ, suy cho cùng cũng phải làm trà xanh mà nhỉ? Giọng điệu của trà xanh là phải như thế này.
Giang Nhung miễn cưỡng trả lời: “Giang Nhung, Nhung trong “binh nhung tương kiến”*.”
*Xung đột vũ trang, dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề.
“Giang Nhung, tên này hay thật đấy.” Tô Yến Đình khen hết lời: “Em tên là Tô Yến Đình, Yến trong chim én, Đình chứa bộ nữ.”
Giang Nhung: “Ồ.”
Tô Yến Đình: “…”
Tô Yến Đình bất chấp khó khăn, tự quyết định: “Vậy thì từ giờ trở đi, em sẽ gọi thẳng tên của anh, Giang Nhung.”
Giang Nhung: “…”
Sau khi vạch ra chiến lược cơ bản, Tô Yến Đình khẽ mỉm cười.
Cô không có bản lĩnh nào khác, nhưng kinh nghiệm giả vờ làm một con thỏ trắng vô hại với đối tượng hẹn hò thì cô có thừa.
Giọng nói của cô bắt đầu thay đổi, vừa đáng yêu vừa mang theo nét ngọt ngào:
“Chúng ta đã bắt đầu yêu nhau rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh. Tham mưu trưởng Giang, anh có thể nói cho em biết không.”
Giang Nhung cau mày: “Thẳng lưỡi ra mà nói chuyện đàng hoàng! Nếu tái phạm thì phạt chạy mười vòng.”
Tô Yến Đình: “…”
Tô Yến Đình gượng cười, cố gắng kìm lại câu nói suýt nữa phát ra khỏi cổ họng: “Đồ chó, anh tên gì vậy?”
Bảo cô nói chuyện đàng hoàng à?
Không đấy, cô không thích đấy! Đã hơn thua thì sao phải nghe lời chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Yến Đình giậm chân tại chỗ, giọng nói càng dẹo hơn: “Em ứ muốn đâu, em cứ thích nói chuyện với bạn trai như thế này cơ!”
Giang Nhung sởn cả da gà: “…”
Giang Nhung lớn lên trong khu tập thể quân đội, chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào như vậy.
Những cô gái bước ra từ khu quân sự đều rõ ràng rành mạch hoặc là giống một cô nàng tomboy, hoặc là một cô gái hòa nhã thùy mị.
Ưỡn à ưỡn ẹo như người phụ nữ trước mặt thì đúng là có một không hai.
Trong thoáng chốc, tham mưu trưởng Giang đã hối hận về sự bốc đồng trước đó của mình.
Anh bị thần kinh nên mới hẹn hò với một người phụ nữ liếc mắt đưa tình với mình, hơn nữa lại còn muốn trèo cao.
Với trình độ này, cả đời này cô sẽ không bao giờ trèo được cành cao.
Thảo nào cô liếc mắt đưa tình nhiều như vậy mà vẫn chưa lấy được chồng.
Nhìn thấy vẻ mặt như giẫm phải vỏ chuối của Giang Nhung, trong lòng Tô Yến Đình không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Da đầu tê dại, cô nhận ra rằng dường như mình đã hơi quá đà rồi.
Đã nhiều năm như vậy, làm sao cô có thể giả làm thỏ trắng ngây thơ được nữa. Bây giờ cô đã là một con thỏ sát thủ.
Khụ, suy cho cùng cũng phải làm trà xanh mà nhỉ? Giọng điệu của trà xanh là phải như thế này.
Giang Nhung miễn cưỡng trả lời: “Giang Nhung, Nhung trong “binh nhung tương kiến”*.”
*Xung đột vũ trang, dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề.
“Giang Nhung, tên này hay thật đấy.” Tô Yến Đình khen hết lời: “Em tên là Tô Yến Đình, Yến trong chim én, Đình chứa bộ nữ.”
Giang Nhung: “Ồ.”
Tô Yến Đình: “…”
Tô Yến Đình bất chấp khó khăn, tự quyết định: “Vậy thì từ giờ trở đi, em sẽ gọi thẳng tên của anh, Giang Nhung.”
Giang Nhung: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro