Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm Tinh
Trèo Cành Cao
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-08-17 16:22:51
Tô Yến Đình cười nói: “Hy vọng là thế, em gái, em hãy giữ chặt lấy anh Quân của em.”
“Chuyến này là chị đi cùng em gái đến thăm em rể tương lai.”
Em rể!
Tô Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn cô.
Tô Yến Đình nói với vẻ mặt chán ghét:
“Tăng Vân Quân xứng với một người xinh đẹp như chị sao? Chị phải tìm một người đàn ông có điều kiện tốt hơn.”
Lồng ngực Tô Ngọc Đình phập phồng, tim cô ta đập thình thịch, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại nhịn không nói ra.
Tham vọng của Tô Yến Đình thật lớn, cô điên rồi, ngoài việc có ngoại hình ưa nhìn ra thì cô chính là một người phụ nữ nhà quê ít học, cô còn muốn trèo cao à?
Tô Ngọc Đình định nói lại Tô Yến Đình, nhưng cô ta lại nghĩ không nên như vậy, nên để tham vọng của Tô Yến Đình lớn hơn nữa, cuối cùng hiện thực sẽ cho cô một vả thật mạnh.
Tô Yến Đình để gương xuống, dựa vào lưng ghế với tư thế thoải mái, khí chất của cô tao nhã và xinh đẹp.
Với một người học đàn và khiêu vũ từ nhỏ như cô thì mỗi động tác đều có sức hút khác nhau.
Khi ở trong thôn, cô phải cố che đi hành vi của mình, giờ ra ngoài, cô đương nhiên phải thể hiện ra một cách thoải mái rồi.
Cô mặc bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng, quần yếm màu xanh lam, thắt bím chạm vào cổ thiên nga mảnh khảnh và rủ xuống trước ngực.
Ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào khiến mái tóc lòa xòa quanh má cô ánh lên màu vàng.
Tàu hỏa bắt đầu khởi hành.
“Đồng chí, giường nằm ở phía trước.”
Một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây thở hổn hển kéo theo chiếc túi lớn về phía toa tàu, coi như đã đuổi kịp tàu hỏa.
Anh ta lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ một hơi, cảm nhận làn gió từ cửa sổ tàu hỏa vào khi tàu di chuyển.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ xe thì đột nhiên đứng hình, thứ anh ta nhìn thấy không phải phong cảnh ngoài cửa sổ, mà là một bóng người xinh đẹp.
“Chàng trai, sao không đi nữa, cho đi qua chút.”
Trương Triết Viễn bừng tỉnh, lẽ ra anh ta nên đi về phía trước nhường đường cho ông cụ phía sau.
Nhưng kỳ lạ là, thấy ghế đối diện “cô” chưa có ai ngồi, thì tiện ngồi xuống luôn.
“Nóng thật đấy, nghỉ đây chút.” Trương Triết Viễn cầm vé tàu lên quạt quạt cạnh tai, càng quạt thì mặt càng đỏ.
Tô Yến Đình hỏi: “Đồng chí, anh có muốn ăn hoa quả không?”
Nghe cô hỏi, Trương Triết Viễn vừa mừng vừa lo nhìn cô, cả người anh ta như cái ấm nước sôi.
Nước sôi bên trong cứ sùng sục chỉ hận không thể bung nắp trào ra ngoài.
“Chuyến này là chị đi cùng em gái đến thăm em rể tương lai.”
Em rể!
Tô Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn cô.
Tô Yến Đình nói với vẻ mặt chán ghét:
“Tăng Vân Quân xứng với một người xinh đẹp như chị sao? Chị phải tìm một người đàn ông có điều kiện tốt hơn.”
Lồng ngực Tô Ngọc Đình phập phồng, tim cô ta đập thình thịch, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại nhịn không nói ra.
Tham vọng của Tô Yến Đình thật lớn, cô điên rồi, ngoài việc có ngoại hình ưa nhìn ra thì cô chính là một người phụ nữ nhà quê ít học, cô còn muốn trèo cao à?
Tô Ngọc Đình định nói lại Tô Yến Đình, nhưng cô ta lại nghĩ không nên như vậy, nên để tham vọng của Tô Yến Đình lớn hơn nữa, cuối cùng hiện thực sẽ cho cô một vả thật mạnh.
Tô Yến Đình để gương xuống, dựa vào lưng ghế với tư thế thoải mái, khí chất của cô tao nhã và xinh đẹp.
Với một người học đàn và khiêu vũ từ nhỏ như cô thì mỗi động tác đều có sức hút khác nhau.
Khi ở trong thôn, cô phải cố che đi hành vi của mình, giờ ra ngoài, cô đương nhiên phải thể hiện ra một cách thoải mái rồi.
Cô mặc bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng, quần yếm màu xanh lam, thắt bím chạm vào cổ thiên nga mảnh khảnh và rủ xuống trước ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào khiến mái tóc lòa xòa quanh má cô ánh lên màu vàng.
Tàu hỏa bắt đầu khởi hành.
“Đồng chí, giường nằm ở phía trước.”
Một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây thở hổn hển kéo theo chiếc túi lớn về phía toa tàu, coi như đã đuổi kịp tàu hỏa.
Anh ta lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ một hơi, cảm nhận làn gió từ cửa sổ tàu hỏa vào khi tàu di chuyển.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ xe thì đột nhiên đứng hình, thứ anh ta nhìn thấy không phải phong cảnh ngoài cửa sổ, mà là một bóng người xinh đẹp.
“Chàng trai, sao không đi nữa, cho đi qua chút.”
Trương Triết Viễn bừng tỉnh, lẽ ra anh ta nên đi về phía trước nhường đường cho ông cụ phía sau.
Nhưng kỳ lạ là, thấy ghế đối diện “cô” chưa có ai ngồi, thì tiện ngồi xuống luôn.
“Nóng thật đấy, nghỉ đây chút.” Trương Triết Viễn cầm vé tàu lên quạt quạt cạnh tai, càng quạt thì mặt càng đỏ.
Tô Yến Đình hỏi: “Đồng chí, anh có muốn ăn hoa quả không?”
Nghe cô hỏi, Trương Triết Viễn vừa mừng vừa lo nhìn cô, cả người anh ta như cái ấm nước sôi.
Nước sôi bên trong cứ sùng sục chỉ hận không thể bung nắp trào ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro