Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 27
Phù Trẫm Khởi Lai
2024-10-04 15:05:01
Lần trước khóc một trận dữ dội, chú ba Diệp và Mạnh Phỉ cuối cùng cũng hiểu sức mạnh của con gái mình, lần sau sẽ không dám để Diệp Ngư ở trong phòng một mình nữa, vừa nghĩ đến bọn họ xem mổ lợn rồi chia thịt lợn đem về nhà sao cũng phải mất cả buổi sáng, sợ rằng Diệp Ngư sẽ làm ồn thêm, hay cứ đem Diệp Ngư đến cùng xem mổ lợn.
Cả ngày ăn no rồi lại ngủ, ngủ chán rồi lại ăn, bình thường còn có thể uống một ngụm sữa dê ngọt bùi thay đổi khẩu vị, Diệp Ngư trông rất đẹp, cơ bản so với những đứa trẻ bình thường khác là rất đẹp. Bây giờ thậm chí còn trắng hồng hơn, mọi người đều vô cùng yêu thích, hễ là người dân gặp qua Diệp Ngư thì không có ai là không khen cô.
“Ôi, đứa bé này thật xinh đẹp.”
“Còn phải nói sao, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy, giống như búp bê trong bức tranh Tết vậy.”
Chỉ có ba người đàn ông từ nhỏ đến lớn bị chú ba Diệp đánh, luôn bị chú ba Diệp bắt nạt một cách tàn nhẫn, trong những lời khen ngợi còn mang một chút tự hào đắc ý.
Haizz ông chú ba Diệp này dù có giỏi thì làm sao? Không phải là chỉ sinh ra hai đứa con gái sao? Con gái là món hàng phải bù tiền vào, sớm muộn gì cũng phải gả đi cho nhà người ta làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, vẫn là con trai tốt hơn, có sức lực khỏe làm việc, mỗi khi tết đến chia thịt chia lương thực theo đầu người thì đều được chia nhiều, khi đánh nhau thì nhiều con trai vẫn oai phong hơn ít con trai.
Chú ba Diệp gần đây chìm đắm chăm sóc vợ con, không thường xuyên gây ồn ào, những người đàn ông này thường không để ý đến chú ba Diệp rốt cuộc là người giỏi đến mức nào, thế mà những người dao động lại xem thường chú ba Diệp.
“Anh ba, đừng nản lòng, lần sau nhất định sẽ là con trai.”
“Anh ba, em nghe vợ Ngọc Lương nói rồi, nhận thức tư tưởng của anh cao, với lại không muốn sinh con trai muốn sinh con gái, tư tưởng này em không so được, thôi thì chúc anh lần sau sinh con gái vậy.”
“Chị ba, chị xem, hay là nuôi Tiểu Hổ nhà em, dù sao cũng cảm thấy như có con trai.”
Nơi nhỏ này không có hoạt động giải trí gì, cái tin nhỏ xíu không đến nửa ngày là có thể truyền đi khắp thôn, chuyện cái thai này của chú ba Diệp vẫn là con gái nháy mắt đã truyền khắp trong thôn, đồng thời tin lan truyền còn có tư tưởng con trai thì chú ba Diệp than phiền con gái bớt phiền. Mọi người đều chế giễu chú ba Diệp, rõ ràng ba người này có ý đồ xấu, vậy là không có ai đứng ra khuyên, có thể thấy rằng nhân duyên của chú ba Diệp rốt cuộc kém đến mức nào.
Diệp Ngư đã tức giận thay cho ba mẹ cô, những người này bị vấn đề gì vậy, sinh con trai thì cứ sinh đi, ba mẹ cô không muốn con trai mà muốn con gái thì làm sao? Chỉ muốn sinh con trai không muốn con gái là đúng à? Nếu ngược lại như vậy là ngu xuẩn sao?
Bây giờ trọng nam khinh nữ, có bản lĩnh thì đám con trai sau này lớn lên muốn cưới vợ thì đừng trách từ sính lễ đến trách phụ nữ, đừng buồn khi con trai không lấy được vợ? Nếu thích con trai như vậy, có bản lĩnh thì tự sinh đi?
Cơ thể của em bé không được tốt, một khi tinh thần kích động là sẽ muốn khóc, may mà Mạnh Phỉ kịp thời phát hiện, vội vàng ôm đứa bé dỗ dành một chút, Diệp Ngư cố nén nước mắt lại.
Mạnh Phỉ và chú ba Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Chú ba Diệp không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ và con khóc, khó lắm mới dỗ Diệp Ngư nín khóc, tâm trạng tốt của anh cũng biến mất.
Cả ngày ăn no rồi lại ngủ, ngủ chán rồi lại ăn, bình thường còn có thể uống một ngụm sữa dê ngọt bùi thay đổi khẩu vị, Diệp Ngư trông rất đẹp, cơ bản so với những đứa trẻ bình thường khác là rất đẹp. Bây giờ thậm chí còn trắng hồng hơn, mọi người đều vô cùng yêu thích, hễ là người dân gặp qua Diệp Ngư thì không có ai là không khen cô.
“Ôi, đứa bé này thật xinh đẹp.”
“Còn phải nói sao, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy, giống như búp bê trong bức tranh Tết vậy.”
Chỉ có ba người đàn ông từ nhỏ đến lớn bị chú ba Diệp đánh, luôn bị chú ba Diệp bắt nạt một cách tàn nhẫn, trong những lời khen ngợi còn mang một chút tự hào đắc ý.
Haizz ông chú ba Diệp này dù có giỏi thì làm sao? Không phải là chỉ sinh ra hai đứa con gái sao? Con gái là món hàng phải bù tiền vào, sớm muộn gì cũng phải gả đi cho nhà người ta làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, vẫn là con trai tốt hơn, có sức lực khỏe làm việc, mỗi khi tết đến chia thịt chia lương thực theo đầu người thì đều được chia nhiều, khi đánh nhau thì nhiều con trai vẫn oai phong hơn ít con trai.
Chú ba Diệp gần đây chìm đắm chăm sóc vợ con, không thường xuyên gây ồn ào, những người đàn ông này thường không để ý đến chú ba Diệp rốt cuộc là người giỏi đến mức nào, thế mà những người dao động lại xem thường chú ba Diệp.
“Anh ba, đừng nản lòng, lần sau nhất định sẽ là con trai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ba, em nghe vợ Ngọc Lương nói rồi, nhận thức tư tưởng của anh cao, với lại không muốn sinh con trai muốn sinh con gái, tư tưởng này em không so được, thôi thì chúc anh lần sau sinh con gái vậy.”
“Chị ba, chị xem, hay là nuôi Tiểu Hổ nhà em, dù sao cũng cảm thấy như có con trai.”
Nơi nhỏ này không có hoạt động giải trí gì, cái tin nhỏ xíu không đến nửa ngày là có thể truyền đi khắp thôn, chuyện cái thai này của chú ba Diệp vẫn là con gái nháy mắt đã truyền khắp trong thôn, đồng thời tin lan truyền còn có tư tưởng con trai thì chú ba Diệp than phiền con gái bớt phiền. Mọi người đều chế giễu chú ba Diệp, rõ ràng ba người này có ý đồ xấu, vậy là không có ai đứng ra khuyên, có thể thấy rằng nhân duyên của chú ba Diệp rốt cuộc kém đến mức nào.
Diệp Ngư đã tức giận thay cho ba mẹ cô, những người này bị vấn đề gì vậy, sinh con trai thì cứ sinh đi, ba mẹ cô không muốn con trai mà muốn con gái thì làm sao? Chỉ muốn sinh con trai không muốn con gái là đúng à? Nếu ngược lại như vậy là ngu xuẩn sao?
Bây giờ trọng nam khinh nữ, có bản lĩnh thì đám con trai sau này lớn lên muốn cưới vợ thì đừng trách từ sính lễ đến trách phụ nữ, đừng buồn khi con trai không lấy được vợ? Nếu thích con trai như vậy, có bản lĩnh thì tự sinh đi?
Cơ thể của em bé không được tốt, một khi tinh thần kích động là sẽ muốn khóc, may mà Mạnh Phỉ kịp thời phát hiện, vội vàng ôm đứa bé dỗ dành một chút, Diệp Ngư cố nén nước mắt lại.
Mạnh Phỉ và chú ba Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Chú ba Diệp không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ và con khóc, khó lắm mới dỗ Diệp Ngư nín khóc, tâm trạng tốt của anh cũng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro