Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 38
Phù Trẫm Khởi Lai
2024-10-04 15:05:01
Chú ba Diệp thở dài một tiếng, tâm không cam lòng không nguyện mở cửa đi ra ngoài, dù cho động tác đóng cửa của anh cực kỳ nhanh chóng, Diệp Tổ Quốc vẫn ngửi thấy mùi thịt khiến người ta thèm nhỏ dãi ở trong nhà, anh ta nuốt hai ngụm nước miếng.
"Con nhóc Hoàng Hoa ăn vụng thịt gà, Truyền Căn muốn đánh nó, kết quả tự nó đụng cánh cửa ngã xuống, đầu chạm đất, có lẽ là bị ngã hư não, đầu tiên là nói mê sảng một hồi bây giờ thì hôn mê."
"Cái gì? Hoàng Hoa ngã đụng đầu?" Chú ba Diệp cũng chấn động.
Anh biết chuyện này có liên quan tới nhà anh, đừng thấy chú ba Diệp lưu manh, nhưng anh thật sự không muốn xảy ra mạng người, nhanh chóng đi theo Diệp Tổ Quốc đến nhà chính bên kia, nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoàng Hoa càng ngày càng khó coi, bất chấp, dậm chân một cái.
"Mẹ ôi, coi như ông đây xui xẻo!"
Anh xoay người trở về trong nhà mình, cẩn thận gỡ xuống một miếng gạch trên đầu giường, lấy ra một cây nhân sâm, Diệp Ngư kinh ngạc trừng to hai mắt.
Đầu nhân sâm đó không nhỏ, quan trọng là tỉ lệ vô cùng tốt, gốc rễ đầy đủ, hẳn là thuộc loại nhất đẳng.
Trong tiểu thuyết chưa từng nói vợ chồng chú ba Diệp có thứ tốt như vậy.
Cây nhân sâm này là vợ chồng chú ba Diệp chuẩn bị làm đồ cưới cho Diệp Mễ.
Dù sao vẻ ngoài của con gái xấu xí, thế nào cũng phải có món kề bên đáng giá.
Chú ba Diệp giải thích cho Mạnh Phỉ nói: "Con nhóc Hoàng Hoa đó đập đầu, anh nhìn sắc mặt sợ là không tốt, cô nhóc đập trúng đầu dù sao cũng có chút liên quan tới con gái chúng ta. Nhân sâm này, anh cầm cứu mạng trước, về phần đồ cưới sau này của con bé Diệp Mễ, anh từ từ tích góp cho nó."
Vừa nghe có liên quan tới con gái, sắc mặt Mạnh Phỉ cũng nghiêm túc lên: "Em qua đó với anh, Diệp Mễ, con ở nhà trông em."
Hai vợ chồng lập tức cùng ra khỏi nhà, Diệp Ngư nằm ở trên giường càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, trong nội dung tiểu thuyết cũng không có nhắc tới, nhưng cô cứ cảm thấy Diệp Hoàng Hoa ngã đụng đầu không khác lắm với mở đầu trong tiểu thuyết, cô nhìn về phía nhà chính bên kia, cực kỳ hy vọng mình có thể lập tức đứng lên, chạy đến bên nhà chính nhìn xem rốt cuộc tình huống thế nào.
Nếu Diệp Hoàng Hoa không trọng sinh thì kéo hảo cảm trước!
Trọng sinh thì nhìn tình huống đã.
Diệp Ngư đang nghĩ ngợi, bên kia Diệp Mễ bởi vì mất đi "đối thủ cạnh tranh" mạnh mẽ như chú ba Diệp mà mất đi hứng thú ăn thịt, cô bé chú ý tới cô đang nhìn chằm chằm về phía nhà chính, cô bé dùng khăn trên bàn lau tay, rồi bế Diệp Ngư đứng lên.
"Chị dẫn em đến nhà chính tìm cha mẹ."
Diệp Ngư: …
Tuy rằng nghĩ sai ý rồi, nhưng vẫn cám ơn chị.
Nhà chính bên kia đã có một đám người vây quanh, chú ba Diệp bỏ nhân sâm đã cắt thành miếng vào trong miệng cô ta, chỉ còn chờ chú hai Diệp mượn xe bò đến, sắc mặt Diệp Hoàng Hoa đã khó coi giống như người chết, mọi người trong nhà đều tưởng cô ta không cứu được, theo một tiếng “Diệp Ngư đến đây” của Diệp Mễ, mọi người kinh ngạc phát hiện sắc mặt Diệp Hoàng Hoa nháy mắt hồng hào, mí mắt nhích tới nhích lui, mở hai mắt ra.
Lòng Diệp Ngư nháy mắt chìm vào đáy cốc.
Nhìn ánh mắt này đi!
Ánh mắt hoang mang không dám tin lại đan xen thù hận!
Diệp Hoàng Hoa, đã trọng sinh, tràn ngập thù hận với cô.
Kế hoạch kéo hảo cảm này, có lẽ không thực hiện được rồi.
Vậy không kéo nữa.
*
Nguyên nhân Diệp Ngư muốn ôm đùi Diệp Hoàng Hoa rất đơn giản lại ngây thơ.
Cô muốn bảo vệ nhan sắc hoàng kim của mình, còn muốn ăn ngon ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.
Diệp Hoàng Hoa là nữ chính, có không gian, là sau khi cô ta trọng sinh không lâu đi họp chợ có được.
Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, trong không gian của Diệp Hoàng Hoa trồng đủ loại hoa quả rau dưa, các đặc sản địa phương nhập khẩu nước ngoài, cho dù ăn một loại vứt một loại, cũng có thể bảo đảm một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không bị trùng lặp. Còn nuôi bò dê gà vịt ngỗng nhiều không kể xiết, còn có những món ăn thôn quê ở trên núi, bữa nào cũng có thể ăn thịt, còn có thể ăn tay gấu thịt nai mà trước khi cô xuyên qua chưa hề được thưởng thức qua.
Diệp Ngư ở đây hơn nửa tháng đã có lòng tâm quan sát, cho dù là loại cực phẩm như chú ba Diệp, người đàn ông có khả năng mưu lợi vì mình, cũng không có cách nào bữa nào cũng được ăn thịt hoặc là rau dưa tươi mới. Cho dù có thể có rau dưa, cũng đều là bắp cải củ cải bình thường nhất trong đó, đời sau rau dưa đa dạng phong phú căn bản không còn thấy bóng dáng, thịt lại càng đừng nói.
"Con nhóc Hoàng Hoa ăn vụng thịt gà, Truyền Căn muốn đánh nó, kết quả tự nó đụng cánh cửa ngã xuống, đầu chạm đất, có lẽ là bị ngã hư não, đầu tiên là nói mê sảng một hồi bây giờ thì hôn mê."
"Cái gì? Hoàng Hoa ngã đụng đầu?" Chú ba Diệp cũng chấn động.
Anh biết chuyện này có liên quan tới nhà anh, đừng thấy chú ba Diệp lưu manh, nhưng anh thật sự không muốn xảy ra mạng người, nhanh chóng đi theo Diệp Tổ Quốc đến nhà chính bên kia, nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoàng Hoa càng ngày càng khó coi, bất chấp, dậm chân một cái.
"Mẹ ôi, coi như ông đây xui xẻo!"
Anh xoay người trở về trong nhà mình, cẩn thận gỡ xuống một miếng gạch trên đầu giường, lấy ra một cây nhân sâm, Diệp Ngư kinh ngạc trừng to hai mắt.
Đầu nhân sâm đó không nhỏ, quan trọng là tỉ lệ vô cùng tốt, gốc rễ đầy đủ, hẳn là thuộc loại nhất đẳng.
Trong tiểu thuyết chưa từng nói vợ chồng chú ba Diệp có thứ tốt như vậy.
Cây nhân sâm này là vợ chồng chú ba Diệp chuẩn bị làm đồ cưới cho Diệp Mễ.
Dù sao vẻ ngoài của con gái xấu xí, thế nào cũng phải có món kề bên đáng giá.
Chú ba Diệp giải thích cho Mạnh Phỉ nói: "Con nhóc Hoàng Hoa đó đập đầu, anh nhìn sắc mặt sợ là không tốt, cô nhóc đập trúng đầu dù sao cũng có chút liên quan tới con gái chúng ta. Nhân sâm này, anh cầm cứu mạng trước, về phần đồ cưới sau này của con bé Diệp Mễ, anh từ từ tích góp cho nó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe có liên quan tới con gái, sắc mặt Mạnh Phỉ cũng nghiêm túc lên: "Em qua đó với anh, Diệp Mễ, con ở nhà trông em."
Hai vợ chồng lập tức cùng ra khỏi nhà, Diệp Ngư nằm ở trên giường càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, trong nội dung tiểu thuyết cũng không có nhắc tới, nhưng cô cứ cảm thấy Diệp Hoàng Hoa ngã đụng đầu không khác lắm với mở đầu trong tiểu thuyết, cô nhìn về phía nhà chính bên kia, cực kỳ hy vọng mình có thể lập tức đứng lên, chạy đến bên nhà chính nhìn xem rốt cuộc tình huống thế nào.
Nếu Diệp Hoàng Hoa không trọng sinh thì kéo hảo cảm trước!
Trọng sinh thì nhìn tình huống đã.
Diệp Ngư đang nghĩ ngợi, bên kia Diệp Mễ bởi vì mất đi "đối thủ cạnh tranh" mạnh mẽ như chú ba Diệp mà mất đi hứng thú ăn thịt, cô bé chú ý tới cô đang nhìn chằm chằm về phía nhà chính, cô bé dùng khăn trên bàn lau tay, rồi bế Diệp Ngư đứng lên.
"Chị dẫn em đến nhà chính tìm cha mẹ."
Diệp Ngư: …
Tuy rằng nghĩ sai ý rồi, nhưng vẫn cám ơn chị.
Nhà chính bên kia đã có một đám người vây quanh, chú ba Diệp bỏ nhân sâm đã cắt thành miếng vào trong miệng cô ta, chỉ còn chờ chú hai Diệp mượn xe bò đến, sắc mặt Diệp Hoàng Hoa đã khó coi giống như người chết, mọi người trong nhà đều tưởng cô ta không cứu được, theo một tiếng “Diệp Ngư đến đây” của Diệp Mễ, mọi người kinh ngạc phát hiện sắc mặt Diệp Hoàng Hoa nháy mắt hồng hào, mí mắt nhích tới nhích lui, mở hai mắt ra.
Lòng Diệp Ngư nháy mắt chìm vào đáy cốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ánh mắt này đi!
Ánh mắt hoang mang không dám tin lại đan xen thù hận!
Diệp Hoàng Hoa, đã trọng sinh, tràn ngập thù hận với cô.
Kế hoạch kéo hảo cảm này, có lẽ không thực hiện được rồi.
Vậy không kéo nữa.
*
Nguyên nhân Diệp Ngư muốn ôm đùi Diệp Hoàng Hoa rất đơn giản lại ngây thơ.
Cô muốn bảo vệ nhan sắc hoàng kim của mình, còn muốn ăn ngon ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.
Diệp Hoàng Hoa là nữ chính, có không gian, là sau khi cô ta trọng sinh không lâu đi họp chợ có được.
Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, trong không gian của Diệp Hoàng Hoa trồng đủ loại hoa quả rau dưa, các đặc sản địa phương nhập khẩu nước ngoài, cho dù ăn một loại vứt một loại, cũng có thể bảo đảm một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không bị trùng lặp. Còn nuôi bò dê gà vịt ngỗng nhiều không kể xiết, còn có những món ăn thôn quê ở trên núi, bữa nào cũng có thể ăn thịt, còn có thể ăn tay gấu thịt nai mà trước khi cô xuyên qua chưa hề được thưởng thức qua.
Diệp Ngư ở đây hơn nửa tháng đã có lòng tâm quan sát, cho dù là loại cực phẩm như chú ba Diệp, người đàn ông có khả năng mưu lợi vì mình, cũng không có cách nào bữa nào cũng được ăn thịt hoặc là rau dưa tươi mới. Cho dù có thể có rau dưa, cũng đều là bắp cải củ cải bình thường nhất trong đó, đời sau rau dưa đa dạng phong phú căn bản không còn thấy bóng dáng, thịt lại càng đừng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro