Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 46
Phù Trẫm Khởi Lai
2024-10-04 15:05:01
Có như vậy, Lưu Hồng Anh đột nhiên phát hiện Mạnh Phỉ nhà chú ba hình như cũng không làm người ta ghét như vậy.
Ít nhất người ta chưa bao giờ tính kế cô ta.
Lưu Hồng Anh hít sâu hai cái, cười cười với Diệp Mễ, quả thật là dáng vẻ tính tình tốt: "Đi gọi bà nội đến giúp bác cả được không?"
Diệp Mễ đương nhiên vui vẻ.
Chuyện này lại không có liên lụy đến nhà cô bé, cô bé xem náo nhiệt rất thích, cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy, hận không thể để chuyện này ầm ĩ lớn hơn chút nữa, tốt nhất là khiến ba thằng nhãi này đều bị đánh một trận cô bé mới thích, nếu sự gia nhập của bà Diệp có thể làm cho tình hình lại tăng lên một tầm cao mới, thì Diệp Mễ đương nhiên vui vẻ đi gọi người tới.
Đáng thương cho bà Diệp, đang nói chuyện phiếm với các chị em bạn dì, chợt nghe thấy tiếng thét to từ rất xa của Diệp Mễ.
"Bà ơi! Trong nhà đã xảy ra chuyện! Bác gái cả và bác gái hai cãi vã! Sắp trở mặt rồi! Bà nội nhanh trở về nhìn xem!"
Bà Diệp bỗng chốc không ngồi yên được.
Đứa nhỏ xui rủi này, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, sao cô bé còn thét to từ rất xa chứ?
Thực sự giống cha cô bé, cũng sinh ra để chọc tức bà!
Còn có đứa nhỏ Diệp Ngư đó, tám phần cũng có tính tình giống vợ chồng thằng ba…
Đời trước có lẽ bà thiếu nợ thằng con ruột này.
Đây là quỷ đòi nợ ra đời mà!
Còn là lớn mang nhỏ, mang trọn một ổ!
*
Lưu Hồng Anh đứng ở trước giường, ôm Mao Đản và Địa Qua, hai mắt ửng đỏ giống con thỏ, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống xoạch xoạch. Tôn Chiêu Đệ ôm Hoàng Hoa, Truyền Căn đứng ở bên cạnh, cũng tỏ vẻ bị uất ức vô cùng to lớn, bà Diệp vừa vào cửa nhìn thấy chính là cảnh này, bỗng chốc đầu to gấp đôi.
Trước đánh mỗi người năm mươi gậy.
"Làm gì vậy? Qua hai ngày nữa là đón năm mới rồi, các con không thể an ổn sống vài ngày à? Ầm ĩ như thế để cho người khác nhìn thấy trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Không phải đều ở sau lưng chê cười nhà chúng ta sao? Cho dù các con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho con nhà chúng ta chứ? Tiếng tăm của người lớn kém, sau này các cháu trưởng thành còn tìm đối tượng như thế nào?"
Một đám đều không bớt lo, còn không bằng thằng ba, tuy rằng ngày thường không đáng tin cậy, sinh ra hai đứa con gái một xấu một đẹp, đứa đẹp chắc chắn có thể tìm đối tượng tốt, có không tốt đi nữa vẫn có thể tìm một người thành phố ăn lương thực hàng hoá, vợ chồng thằng ba không cần bà quan tâm.
Bà cụ ở trong nhà dù sao vẫn có địa vị, bà vừa mở miệng như vậy, hai đứa con dâu cũng không nói chuyện nữa.
Bà cụ có thể trấn áp được hai người lớn, nhưng không trấn áp được bọn trẻ, nghé con mới sinh không sợ hổ, trẻ con bốc đồng cũng không sợ bà Diệp. Nhất là Truyền Căn, từ nhỏ đến lớn cậu ta làm gì đã bị người ta đánh tới như vậy, còn là hai trận đánh, lập tức khóc um lên.
"Bà ơi, các anh Mao Đản và Địa Qua đánh cháu, còn giành trứng gà của em gái cháu, bà đánh các anh ấy đi!"
Mao Đản và Địa Qua cũng tủi thân, cũng khóc.
"Bà ơi, Hoàng Hoa và Truyền Căn hợp nhau nói dối gạt hai anh em chúng cháu, bà phạt bọn nó tết đến không cho ăn sủi cảo đi!"
"Các anh nói dối!"
"Các em nói dối!"
Bà Diệp bị ồn ào đến mức đau đầu, dù sao bà cũng không có nghe rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bèn nhìn về phía Diệp Mễ vẫn không đi chuẩn bị tiếp tục xem náo nhiệt: "Cháu gái lớn, cháu có biết rốt cuộc chuyện thế nào không? Nói cho bà nội đi."
Người làm mẹ đều cảm thấy đứa nhỏ của mình tốt, ở trong cái nhìn của bà Diệp, tuy rằng Diệp Mễ xấu một chút, nhưng thông minh, giống thằng ba của bà lúc nhỏ như đúc, còn là đứa con cả của thằng ba. Dù cho là con gái, đãi ngộ của Diệp Mễ ở trong những người đồng lứa của nhà họ Diệp xem như rất tốt.
Từ đầu tới cuối Diệp Mễ đều xem náo nhiệt, đã sớm nhìn thấy rõ ràng, nghe bà Diệp hỏi như vậy, cô bé lập tức giải thích cho bà cụ nói:
"Truyền Căn nói Mao Đản và Địa Qua liên thủ giành trứng gà của Hoàng Hoa, nó muốn cướp về cho Hoàng Hoa vì thế muốn đuổi theo Mao Đản và Địa Qua. Mao Đản và Địa Qua nói là Hoàng Hoa nói trứng gà bị Truyền Căn cướp đi bọn nó mới đuổi theo Truyền Căn, là Hoàng Hoa và Truyền Căn cùng nhau hãm hại bọn nó. Bác gái cả tin lời Mao Đản và Địa Qua nói, bác gái hai tin lời của Truyền Căn và Hoàng Hoa nói, thế nên cãi vã."
Bà Diệp lập tức hỏi Diệp Hoàng Hoa: "Hoàng Hoa, rốt cuộc chuyện thế nào?"
Diệp Hoàng Hoa đương nhiên bênh nhà mình: "Bà, là Mao Đản và Địa Qua cướp trứng gà của cháu."
Ít nhất người ta chưa bao giờ tính kế cô ta.
Lưu Hồng Anh hít sâu hai cái, cười cười với Diệp Mễ, quả thật là dáng vẻ tính tình tốt: "Đi gọi bà nội đến giúp bác cả được không?"
Diệp Mễ đương nhiên vui vẻ.
Chuyện này lại không có liên lụy đến nhà cô bé, cô bé xem náo nhiệt rất thích, cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy, hận không thể để chuyện này ầm ĩ lớn hơn chút nữa, tốt nhất là khiến ba thằng nhãi này đều bị đánh một trận cô bé mới thích, nếu sự gia nhập của bà Diệp có thể làm cho tình hình lại tăng lên một tầm cao mới, thì Diệp Mễ đương nhiên vui vẻ đi gọi người tới.
Đáng thương cho bà Diệp, đang nói chuyện phiếm với các chị em bạn dì, chợt nghe thấy tiếng thét to từ rất xa của Diệp Mễ.
"Bà ơi! Trong nhà đã xảy ra chuyện! Bác gái cả và bác gái hai cãi vã! Sắp trở mặt rồi! Bà nội nhanh trở về nhìn xem!"
Bà Diệp bỗng chốc không ngồi yên được.
Đứa nhỏ xui rủi này, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, sao cô bé còn thét to từ rất xa chứ?
Thực sự giống cha cô bé, cũng sinh ra để chọc tức bà!
Còn có đứa nhỏ Diệp Ngư đó, tám phần cũng có tính tình giống vợ chồng thằng ba…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời trước có lẽ bà thiếu nợ thằng con ruột này.
Đây là quỷ đòi nợ ra đời mà!
Còn là lớn mang nhỏ, mang trọn một ổ!
*
Lưu Hồng Anh đứng ở trước giường, ôm Mao Đản và Địa Qua, hai mắt ửng đỏ giống con thỏ, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống xoạch xoạch. Tôn Chiêu Đệ ôm Hoàng Hoa, Truyền Căn đứng ở bên cạnh, cũng tỏ vẻ bị uất ức vô cùng to lớn, bà Diệp vừa vào cửa nhìn thấy chính là cảnh này, bỗng chốc đầu to gấp đôi.
Trước đánh mỗi người năm mươi gậy.
"Làm gì vậy? Qua hai ngày nữa là đón năm mới rồi, các con không thể an ổn sống vài ngày à? Ầm ĩ như thế để cho người khác nhìn thấy trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Không phải đều ở sau lưng chê cười nhà chúng ta sao? Cho dù các con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho con nhà chúng ta chứ? Tiếng tăm của người lớn kém, sau này các cháu trưởng thành còn tìm đối tượng như thế nào?"
Một đám đều không bớt lo, còn không bằng thằng ba, tuy rằng ngày thường không đáng tin cậy, sinh ra hai đứa con gái một xấu một đẹp, đứa đẹp chắc chắn có thể tìm đối tượng tốt, có không tốt đi nữa vẫn có thể tìm một người thành phố ăn lương thực hàng hoá, vợ chồng thằng ba không cần bà quan tâm.
Bà cụ ở trong nhà dù sao vẫn có địa vị, bà vừa mở miệng như vậy, hai đứa con dâu cũng không nói chuyện nữa.
Bà cụ có thể trấn áp được hai người lớn, nhưng không trấn áp được bọn trẻ, nghé con mới sinh không sợ hổ, trẻ con bốc đồng cũng không sợ bà Diệp. Nhất là Truyền Căn, từ nhỏ đến lớn cậu ta làm gì đã bị người ta đánh tới như vậy, còn là hai trận đánh, lập tức khóc um lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà ơi, các anh Mao Đản và Địa Qua đánh cháu, còn giành trứng gà của em gái cháu, bà đánh các anh ấy đi!"
Mao Đản và Địa Qua cũng tủi thân, cũng khóc.
"Bà ơi, Hoàng Hoa và Truyền Căn hợp nhau nói dối gạt hai anh em chúng cháu, bà phạt bọn nó tết đến không cho ăn sủi cảo đi!"
"Các anh nói dối!"
"Các em nói dối!"
Bà Diệp bị ồn ào đến mức đau đầu, dù sao bà cũng không có nghe rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bèn nhìn về phía Diệp Mễ vẫn không đi chuẩn bị tiếp tục xem náo nhiệt: "Cháu gái lớn, cháu có biết rốt cuộc chuyện thế nào không? Nói cho bà nội đi."
Người làm mẹ đều cảm thấy đứa nhỏ của mình tốt, ở trong cái nhìn của bà Diệp, tuy rằng Diệp Mễ xấu một chút, nhưng thông minh, giống thằng ba của bà lúc nhỏ như đúc, còn là đứa con cả của thằng ba. Dù cho là con gái, đãi ngộ của Diệp Mễ ở trong những người đồng lứa của nhà họ Diệp xem như rất tốt.
Từ đầu tới cuối Diệp Mễ đều xem náo nhiệt, đã sớm nhìn thấy rõ ràng, nghe bà Diệp hỏi như vậy, cô bé lập tức giải thích cho bà cụ nói:
"Truyền Căn nói Mao Đản và Địa Qua liên thủ giành trứng gà của Hoàng Hoa, nó muốn cướp về cho Hoàng Hoa vì thế muốn đuổi theo Mao Đản và Địa Qua. Mao Đản và Địa Qua nói là Hoàng Hoa nói trứng gà bị Truyền Căn cướp đi bọn nó mới đuổi theo Truyền Căn, là Hoàng Hoa và Truyền Căn cùng nhau hãm hại bọn nó. Bác gái cả tin lời Mao Đản và Địa Qua nói, bác gái hai tin lời của Truyền Căn và Hoàng Hoa nói, thế nên cãi vã."
Bà Diệp lập tức hỏi Diệp Hoàng Hoa: "Hoàng Hoa, rốt cuộc chuyện thế nào?"
Diệp Hoàng Hoa đương nhiên bênh nhà mình: "Bà, là Mao Đản và Địa Qua cướp trứng gà của cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro