Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm
Chương 48
Phù Trẫm Khởi Lai
2024-10-04 15:05:01
Bốn cái bát đặt trên bàn nhỏ, chú ba Diệp bước từng bước nhìn qua, chỉ vào cái bát của Diệp Hoàng Hoa: "Trứng gà đều do Hoàng Hoa ăn!"
Diệp Hoàng Hoa ngơ ngác.
Tôn Chiêu Đệ là người đầu tiên không phục: "Dựa vào cái gì nói là do Hoàng Hoa nhà bọn chị ăn? Hoàng Hoa nhà chị mới là đứa bị thiệt thòi!!"
Chú ba Diệp chỉ vào mấy cái bát: "Tự chị nhìn thử đi."
Tôn Chiêu Đệ bèn qua đó nhìn trái nhìn phải, thiếu chút nữa nhìn mấy bát này nở hoa luôn, cũng không biết rõ rốt cuộc có gì khác: "Sao? Cái này có thể nhìn ra được gì?"
Lưu Hồng Anh cũng sáp lại nhìn vài lần, dù sao cô ta cũng thông minh hơn Tôn Chiêu Đệ một chút, lập tức nhìn ra bát nước của Diệp Hoàng Hoa khác với những bát nước khác: "Bát nước này đục hơn bát của mấy đứa khác một chút, bên trong còn có một ít lợn cợn."
"Đúng vậy, ăn vụng đồ ăn luôn có thể giữ lại một chút, ba người Truyền Căn vốn không có trứng gà, nước phun ra sạch sẽ, Hoàng Hoa ăn trứng gà, đương nhiên trong miệng còn có vụn trứng gà."
Từ nhỏ chú ba Diệp đã ăn vụng, ăn vụng có dáng vẻ gì, anh nhớ rất rõ ràng.
Tôn Chiêu Đệ tức giận cả người run lên.
Cô ta đương nhiên không nghi ngờ lời nói của chú ba Diệp, thấy dáng vẻ chột dạ không dám ngẩng đầu của Diệp Hoàng Hoa, còn có gì mà không hiểu nữa, căn bản là con nhỏ chết tiệt đó nói muốn cho các anh trai ăn trứng gà rồi lại đổi ý, nên nói dối.
Con nhỏ chết tiệt này!
Truyền Căn là anh trai của nó, nó lại hại anh nó như thế?
Sớm biết tính tình nó như thế, lúc trước khi sinh ra nó nên ném nó vào trong nhà vệ sinh.
Nghĩ đến Truyền Căn bởi vì con nhỏ xúi quẩy này nói dối mới bị đánh thành như vậy, trong lòng Tôn Chiêu Đệ nổi giận bừng bùng, cô ta nhìn quanh nhà một lát, thật sự không tìm được thứ gì tiện tay, dứt khoát xoay người cầm giày trên chân, ôm chặt Diệp Hoàng Hoa, cởi quần của cô ta xuống, vung cánh tay đánh thật mạnh, mới mấy lần, mông của Diệp Hoàng Hoa đã đỏ bừng.
"Con nhỏ này, tao cho mày nói dối này! Tao cho mày nói dối này! Sao mày có thể nói dối chứ? Sao mày lại dám nói dối hả?"
Cô ta thật sự muốn đánh chết cho rồi, giày tiếp xúc thật mạnh lên mông Diệp Hoàng Hoa, phát ra tiếng nặng nề mang theo một chút lanh lảnh, Diệp Hoàng Hoa đau đến mức liên tục khóc kêu, nước mắt nước mũi ào ào chảy ra, trong lòng càng thống hận cả nhà chú ba Diệp.
Gia đình chú ba Diệp có lẽ sinh ra đã khắc cô ta, cô ta lại không tính kế đến nhà bọn họ, liên quan quái gì tới bọn họ, thế nào cũng phải đi ra trộn lẫn vào, giờ thì hay rồi, cô ta bị đánh, bọn họ vui vẻ nhỉ?
Sự thiệt thòi này, hôm này Diệp Hoàng Hoa cô ta chịu, mối thù này, cô ta cũng nhớ kỹ.
Chờ sau này cô ta tìm được cơ hội, nhất định phải trả thù lại!
Ở đây đều là người lớn, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tôn Chiêu Đệ đánh Diệp Hoàng Hoa đến mức xảy ra chuyện, Tôn Chiêu Đệ mới vừa đánh ba cái, Lưu Hồng Anh vội vàng tiến lên khuyên cô ta. Mao Đản, Địa Qua và Truyền Căn cũng đều cầu xin thay cô ta, ngay cả bà Diệp cũng mở miệng.
"Được rồi! Đứa nhỏ nói dối nghịch ngợm chuyện này khó tránh khỏi, đánh hai cái để nó biết là được rồi, con thật muốn đánh chết đứa nhỏ sao? Thằng ba! Con cũng tới khuyên chị dâu hai của con đi."
"Liên quan cái quái gì tới con, đứa con của mình, muốn đánh chết thì đánh đi, cũng không phải của con." Chú ba Diệp cợt nhả: "Tiếp tục đi, giờ mới vừa đánh ba cái thôi, qua hai ngày nữa sẽ không đau, làm sao cũng phải đánh tám mười cái mới có thể để nó nhớ kỹ. Chị dâu hai, nếu chị không ra tay được, để tôi đánh thay chị, sức lực của tôi lớn, bảo đảm khiến cho Hoàng Hoa nhớ kỹ!"
Anh thật sự cúi người xuống chuẩn bị cầm dép lê.
Bà Diệp: …
Lưu Hồng Anh: …
Tôn Chiêu Đệ: …
Nghe thử đi, đây là tiếng người sao.
Đây là lời mà người làm chú có thể nói ra sao.
Giày trong tay Tôn Chiêu Đệ nhấc lên cao, không biết nên tiếp tục đánh mông Diệp Hoàng Hoa hay là mang về trên chân, đừng thấy cô ta đánh Diệp Hoàng Hoa kêu một tiếng thật vang, chứ thật ra trong lòng cô ta cũng đau lòng. Nhưng Diệp Hoàng Hoa phạm phải sai lầm lớn như vậy, ầm ĩ khiến hai nhà thiếu chút nữa trở mặt, nếu cô ta không nguyện ý còn đỡ, cô ta đánh thật ác, lại để người khác khuyên ngăn rồi định mượn đà xuống lưng lừa.
Thế nhưng tên xấu xa chú ba Diệp này lại không ra bài theo lẽ thường.
Mọi người trong một nhà không biết nên tiếp tục như thế nào.
Trong nhà chú hai yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của Diệp Hoàng Hoa.
"Được rồi, chuyện này cũng rõ ràng rồi, các chị tự bàn bạc rồi làm đi, tôi còn phải dẫn con gái về sưởi ấm đây." Xoay người ôm Diệp Mễ vào trong lòng, chú ba Diệp dùng râu cọ xát mặt Diệp.
"Lại nặng rồi."
Diệp Mễ cười khanh khách, đột nhiên nhớ tới cái nút sắt mà cô bé nhặt được, bèn lấy ra vội cho chú ba Diệp xem.
Diệp Hoàng Hoa ngơ ngác.
Tôn Chiêu Đệ là người đầu tiên không phục: "Dựa vào cái gì nói là do Hoàng Hoa nhà bọn chị ăn? Hoàng Hoa nhà chị mới là đứa bị thiệt thòi!!"
Chú ba Diệp chỉ vào mấy cái bát: "Tự chị nhìn thử đi."
Tôn Chiêu Đệ bèn qua đó nhìn trái nhìn phải, thiếu chút nữa nhìn mấy bát này nở hoa luôn, cũng không biết rõ rốt cuộc có gì khác: "Sao? Cái này có thể nhìn ra được gì?"
Lưu Hồng Anh cũng sáp lại nhìn vài lần, dù sao cô ta cũng thông minh hơn Tôn Chiêu Đệ một chút, lập tức nhìn ra bát nước của Diệp Hoàng Hoa khác với những bát nước khác: "Bát nước này đục hơn bát của mấy đứa khác một chút, bên trong còn có một ít lợn cợn."
"Đúng vậy, ăn vụng đồ ăn luôn có thể giữ lại một chút, ba người Truyền Căn vốn không có trứng gà, nước phun ra sạch sẽ, Hoàng Hoa ăn trứng gà, đương nhiên trong miệng còn có vụn trứng gà."
Từ nhỏ chú ba Diệp đã ăn vụng, ăn vụng có dáng vẻ gì, anh nhớ rất rõ ràng.
Tôn Chiêu Đệ tức giận cả người run lên.
Cô ta đương nhiên không nghi ngờ lời nói của chú ba Diệp, thấy dáng vẻ chột dạ không dám ngẩng đầu của Diệp Hoàng Hoa, còn có gì mà không hiểu nữa, căn bản là con nhỏ chết tiệt đó nói muốn cho các anh trai ăn trứng gà rồi lại đổi ý, nên nói dối.
Con nhỏ chết tiệt này!
Truyền Căn là anh trai của nó, nó lại hại anh nó như thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sớm biết tính tình nó như thế, lúc trước khi sinh ra nó nên ném nó vào trong nhà vệ sinh.
Nghĩ đến Truyền Căn bởi vì con nhỏ xúi quẩy này nói dối mới bị đánh thành như vậy, trong lòng Tôn Chiêu Đệ nổi giận bừng bùng, cô ta nhìn quanh nhà một lát, thật sự không tìm được thứ gì tiện tay, dứt khoát xoay người cầm giày trên chân, ôm chặt Diệp Hoàng Hoa, cởi quần của cô ta xuống, vung cánh tay đánh thật mạnh, mới mấy lần, mông của Diệp Hoàng Hoa đã đỏ bừng.
"Con nhỏ này, tao cho mày nói dối này! Tao cho mày nói dối này! Sao mày có thể nói dối chứ? Sao mày lại dám nói dối hả?"
Cô ta thật sự muốn đánh chết cho rồi, giày tiếp xúc thật mạnh lên mông Diệp Hoàng Hoa, phát ra tiếng nặng nề mang theo một chút lanh lảnh, Diệp Hoàng Hoa đau đến mức liên tục khóc kêu, nước mắt nước mũi ào ào chảy ra, trong lòng càng thống hận cả nhà chú ba Diệp.
Gia đình chú ba Diệp có lẽ sinh ra đã khắc cô ta, cô ta lại không tính kế đến nhà bọn họ, liên quan quái gì tới bọn họ, thế nào cũng phải đi ra trộn lẫn vào, giờ thì hay rồi, cô ta bị đánh, bọn họ vui vẻ nhỉ?
Sự thiệt thòi này, hôm này Diệp Hoàng Hoa cô ta chịu, mối thù này, cô ta cũng nhớ kỹ.
Chờ sau này cô ta tìm được cơ hội, nhất định phải trả thù lại!
Ở đây đều là người lớn, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tôn Chiêu Đệ đánh Diệp Hoàng Hoa đến mức xảy ra chuyện, Tôn Chiêu Đệ mới vừa đánh ba cái, Lưu Hồng Anh vội vàng tiến lên khuyên cô ta. Mao Đản, Địa Qua và Truyền Căn cũng đều cầu xin thay cô ta, ngay cả bà Diệp cũng mở miệng.
"Được rồi! Đứa nhỏ nói dối nghịch ngợm chuyện này khó tránh khỏi, đánh hai cái để nó biết là được rồi, con thật muốn đánh chết đứa nhỏ sao? Thằng ba! Con cũng tới khuyên chị dâu hai của con đi."
"Liên quan cái quái gì tới con, đứa con của mình, muốn đánh chết thì đánh đi, cũng không phải của con." Chú ba Diệp cợt nhả: "Tiếp tục đi, giờ mới vừa đánh ba cái thôi, qua hai ngày nữa sẽ không đau, làm sao cũng phải đánh tám mười cái mới có thể để nó nhớ kỹ. Chị dâu hai, nếu chị không ra tay được, để tôi đánh thay chị, sức lực của tôi lớn, bảo đảm khiến cho Hoàng Hoa nhớ kỹ!"
Anh thật sự cúi người xuống chuẩn bị cầm dép lê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Diệp: …
Lưu Hồng Anh: …
Tôn Chiêu Đệ: …
Nghe thử đi, đây là tiếng người sao.
Đây là lời mà người làm chú có thể nói ra sao.
Giày trong tay Tôn Chiêu Đệ nhấc lên cao, không biết nên tiếp tục đánh mông Diệp Hoàng Hoa hay là mang về trên chân, đừng thấy cô ta đánh Diệp Hoàng Hoa kêu một tiếng thật vang, chứ thật ra trong lòng cô ta cũng đau lòng. Nhưng Diệp Hoàng Hoa phạm phải sai lầm lớn như vậy, ầm ĩ khiến hai nhà thiếu chút nữa trở mặt, nếu cô ta không nguyện ý còn đỡ, cô ta đánh thật ác, lại để người khác khuyên ngăn rồi định mượn đà xuống lưng lừa.
Thế nhưng tên xấu xa chú ba Diệp này lại không ra bài theo lẽ thường.
Mọi người trong một nhà không biết nên tiếp tục như thế nào.
Trong nhà chú hai yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của Diệp Hoàng Hoa.
"Được rồi, chuyện này cũng rõ ràng rồi, các chị tự bàn bạc rồi làm đi, tôi còn phải dẫn con gái về sưởi ấm đây." Xoay người ôm Diệp Mễ vào trong lòng, chú ba Diệp dùng râu cọ xát mặt Diệp.
"Lại nặng rồi."
Diệp Mễ cười khanh khách, đột nhiên nhớ tới cái nút sắt mà cô bé nhặt được, bèn lấy ra vội cho chú ba Diệp xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro