[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Báo Cáo Đi (3)
Tiểu Bàn Cam
2024-09-04 09:14:13
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ lời nói của bí thư Từ, chứng minh quan hệ giữa anh ta và Trần Kiến Cường vô cùng khăng khít, đây là có ý muốn việc này hóa nhỏ.
Thành Hưng Vinh lập tức bối rối giải thích: “Bí thư Từ, cái gì mà gọi là đừng có nói mà không nhìn vào bản chất sự việc? Ông ta để Trần Linh Linh ở ban công, ông ta còn không cho Linh Linh ăn cơm…”
Bí thư Từ gõ gõ cái bàn: “Lão Thành, quan thanh liêm khó phán việc nhà, chờ Tiểu Trần tới ại đây, chúng ta cùng nhau khuyên nhủ hai người bọn họ, anh là hàng xóm nhà bọn họ, bà con xa không bằng láng giềng gần, anh cũng không nên trì hoãn chứ!”
Trần Linh Linh lôi kéo tay áo Thành Hưng Vinh: “Bác Thành, chúng ta chờ ba cháu tới rồi nói sau đi!”
Chỉ chốc lát sau, hành lang truyền đến vội vàng tiếng bước chân, Trần Kiến Cường xuất hiện ở cửa.
Hôm nay buổi sáng Trần Linh Linh chạy trốn, Trần Kiến Cường đã biết sẽ xảy ra chuyện xấu, cô lại có thể cư nhiên tới tìm bí thư Từ để cáo trạng?
Đây không phải là tự chui đầu vô lưới sao? Trần Kiến Cường hận không thể hừ cười ra tiếng, Thành Hưng Vinh chính là một kẻ lỗ mãng, chỉ biết làm việc, không biết vận dụng quan hệ. Cái tiểu nha đầu này thoạt nhìn rốt cuộc cũng còn nhỏ, cũng chỉ biết cáo cái trạng. Từ sau khi ông ta cưới Tạ Mỹ Ngọc, Tạ Mỹ Ngọc vẫn luôn nói với ông ta không thể dựa vào sổ tiết kiệm của Trang Yến, phải mượn công lao của Trang Yến để làm bàn đạp, nếu muốn thăng tiến nữa thì vẫn phải dựa vào chính mình. Có Tạ Mỹ Ngọc là một người vợ nội trợ tốt, ông ta chẳng qua đã được chuyển đến công việc bảo trì được bảy năm, và mức lương của ông ta còn cao hơn so với Thành Hưng Vinh lúc làm công việc bảo trì cũ.
Trần Kiến Cường bày ra một bộ dạng người cha nghiêm khắc, mang theo một chút răn dạy: “Linh Linh, sao con lại đi chạy tới chỗ của bác Từ vậy? Có chuyện gì, mà giữa ba con chúng ta không thể từ từ thương lượng sao?”
Bí thư Từ đưa cho Trần Kiến Cường và Thành Hưng Vinh một điếu thuốc, nói với Trần Kiến Cường: “Tiểu Trần, cậu khoan dạy dỗ đứa trẻ. Tôi phải phê bình cậu trước, nhà cậu cũng có chỗ làm không có, để cho Lão Thành phải ra bênh vực lẽ phải, thật sự không nên.”
“Anh nói đúng. Tôi với người yêu tôi suốt hai ngày nay vẫn luôn kiểm điểm, ai biết tối hôm qua, Nhã Nhã cùng với em gái lại trêu đùa với nhau, Linh Linh lại coi đó là thật.”
Trần Kiến Cường lại lần nữa nhìn về phía Trần Linh Linh, nhíu mày nói, “Ba vẫn luôn giáo dục cho con, trong nhà muốn hòa thuận, phải hiểu được khiêm nhường, sao con lại một chút cũng không chịu nghe? Bị người ta khiêu khích, thì làm lớn chuyện lên. Còn náo loạn đến đơn vị của ba, như thế này đã đẹp mặt chưa?”
Nghe thấy lời này, Lưu Đan vốn dĩ tính tình rất nóng nảy, nói: “Trần Kiến Cường, ông nói cái gì? Cái gì mà gọi là châm ngòi ly gián? Ông lấy chứng cứ ra đây. Khiêm nhường? Ông còn muốn Linh Linh khiêm nhường tới mức độ nào? Trên ban công cũng không được, muốn nó phải ngủ ở ngoài đường à? Cơm cũng không được ăn, tính để cho nó uống gió Tây Bắc à?”
Bí thư Từ nhíu mày nhìn về phía Lưu Đan: “Tiểu Lưu, phải cho đồng chí cơ hội sửa lại sai lầm, kể cả là Tiểu Trần có sai, chúng ta cũng không thể dùng một cái gậy đánh chết người ta chứ?”
Có một số việc chính là dùng miệng lưỡi để phủi bỏ một số chuyện, vị bí thư Từ này thoạt nhìn chính là cao thủ ở phương diện này, anh ta vẫn đang ở vị trí lãnh đạo, anh ta muốn ba phải, người phía dưới thì có biện pháp gì?
Đáng tiếc, Trần Linh Linh chính là cái chày gỗ, rắn chắc thật sự.
Từ lời nói của bí thư Từ, chứng minh quan hệ giữa anh ta và Trần Kiến Cường vô cùng khăng khít, đây là có ý muốn việc này hóa nhỏ.
Thành Hưng Vinh lập tức bối rối giải thích: “Bí thư Từ, cái gì mà gọi là đừng có nói mà không nhìn vào bản chất sự việc? Ông ta để Trần Linh Linh ở ban công, ông ta còn không cho Linh Linh ăn cơm…”
Bí thư Từ gõ gõ cái bàn: “Lão Thành, quan thanh liêm khó phán việc nhà, chờ Tiểu Trần tới ại đây, chúng ta cùng nhau khuyên nhủ hai người bọn họ, anh là hàng xóm nhà bọn họ, bà con xa không bằng láng giềng gần, anh cũng không nên trì hoãn chứ!”
Trần Linh Linh lôi kéo tay áo Thành Hưng Vinh: “Bác Thành, chúng ta chờ ba cháu tới rồi nói sau đi!”
Chỉ chốc lát sau, hành lang truyền đến vội vàng tiếng bước chân, Trần Kiến Cường xuất hiện ở cửa.
Hôm nay buổi sáng Trần Linh Linh chạy trốn, Trần Kiến Cường đã biết sẽ xảy ra chuyện xấu, cô lại có thể cư nhiên tới tìm bí thư Từ để cáo trạng?
Đây không phải là tự chui đầu vô lưới sao? Trần Kiến Cường hận không thể hừ cười ra tiếng, Thành Hưng Vinh chính là một kẻ lỗ mãng, chỉ biết làm việc, không biết vận dụng quan hệ. Cái tiểu nha đầu này thoạt nhìn rốt cuộc cũng còn nhỏ, cũng chỉ biết cáo cái trạng. Từ sau khi ông ta cưới Tạ Mỹ Ngọc, Tạ Mỹ Ngọc vẫn luôn nói với ông ta không thể dựa vào sổ tiết kiệm của Trang Yến, phải mượn công lao của Trang Yến để làm bàn đạp, nếu muốn thăng tiến nữa thì vẫn phải dựa vào chính mình. Có Tạ Mỹ Ngọc là một người vợ nội trợ tốt, ông ta chẳng qua đã được chuyển đến công việc bảo trì được bảy năm, và mức lương của ông ta còn cao hơn so với Thành Hưng Vinh lúc làm công việc bảo trì cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kiến Cường bày ra một bộ dạng người cha nghiêm khắc, mang theo một chút răn dạy: “Linh Linh, sao con lại đi chạy tới chỗ của bác Từ vậy? Có chuyện gì, mà giữa ba con chúng ta không thể từ từ thương lượng sao?”
Bí thư Từ đưa cho Trần Kiến Cường và Thành Hưng Vinh một điếu thuốc, nói với Trần Kiến Cường: “Tiểu Trần, cậu khoan dạy dỗ đứa trẻ. Tôi phải phê bình cậu trước, nhà cậu cũng có chỗ làm không có, để cho Lão Thành phải ra bênh vực lẽ phải, thật sự không nên.”
“Anh nói đúng. Tôi với người yêu tôi suốt hai ngày nay vẫn luôn kiểm điểm, ai biết tối hôm qua, Nhã Nhã cùng với em gái lại trêu đùa với nhau, Linh Linh lại coi đó là thật.”
Trần Kiến Cường lại lần nữa nhìn về phía Trần Linh Linh, nhíu mày nói, “Ba vẫn luôn giáo dục cho con, trong nhà muốn hòa thuận, phải hiểu được khiêm nhường, sao con lại một chút cũng không chịu nghe? Bị người ta khiêu khích, thì làm lớn chuyện lên. Còn náo loạn đến đơn vị của ba, như thế này đã đẹp mặt chưa?”
Nghe thấy lời này, Lưu Đan vốn dĩ tính tình rất nóng nảy, nói: “Trần Kiến Cường, ông nói cái gì? Cái gì mà gọi là châm ngòi ly gián? Ông lấy chứng cứ ra đây. Khiêm nhường? Ông còn muốn Linh Linh khiêm nhường tới mức độ nào? Trên ban công cũng không được, muốn nó phải ngủ ở ngoài đường à? Cơm cũng không được ăn, tính để cho nó uống gió Tây Bắc à?”
Bí thư Từ nhíu mày nhìn về phía Lưu Đan: “Tiểu Lưu, phải cho đồng chí cơ hội sửa lại sai lầm, kể cả là Tiểu Trần có sai, chúng ta cũng không thể dùng một cái gậy đánh chết người ta chứ?”
Có một số việc chính là dùng miệng lưỡi để phủi bỏ một số chuyện, vị bí thư Từ này thoạt nhìn chính là cao thủ ở phương diện này, anh ta vẫn đang ở vị trí lãnh đạo, anh ta muốn ba phải, người phía dưới thì có biện pháp gì?
Đáng tiếc, Trần Linh Linh chính là cái chày gỗ, rắn chắc thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro