[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Cái Gì Cũng Ăn...
Tiểu Bàn Cam
2024-09-04 09:14:13
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên chủ cao gầy, ngũ quan tinh xảo lập thể, đường cong mang theo chút cứng rắn, khuôn mặt rất dễ nhận ra. Bởi vì bị chèn ép quanh năm nên đi đường vẫn luôn cúi đầu, cả người có vẻ sợ hãi rụt rè, khí chất kém cỏi, uổng phí một gương mặt đẹp như vậy.
Hiện giờ cô đã thay thế cho Trần Linh Linh, đã quét sạch trạng thái uể oải lúc trước, thẳng lưng thẳng eo, cứng rắn như vậy càng khiến cô có vẻ khí thế bừng bừng.
Đứng cùng với Phí Nhã Như, chân mày và đôi mắt của Trần Linh Linh sáng sủa đầy khí chất, Phí Nhã Như yếu đuối thanh thuần, hai người đối lập nhau, một người rất có khí chất, một người thì xinh đẹp nhút nhát tốt bụng. Người luôn được cho là xinh đẹp - Phí Nhã Như lại bị nói là lép vế.
Trần Linh Linh cười khẽ nhìn về phía Phí Nhã Như: “Phí Nhã Như, sao chị lắm mồm như mẹ chị vậy? Chuyện sai mà nói thành chuyện đúng? Từ bao giờ mà em muốn mẹ chị giặt quần lót. Đừng nói là quần lót, đến cả áo khoác, từ sau khi mẹ em chết thì đều do em tự giặt. Có lần nào chị máu chảy thành sông ở trên giường không là em giặt cho chị không?”
Phí Nhã Nhã cùng lắm chỉ là cô gái mười sáu tuổi, bị Trần Linh Linh nói loại chuyện này ra trước mặt mọi người quả thật khiến cô cảm thấy không chỗ dung thân.
Trần Linh Linh lại cứ không nghe theo, không chịu buông tha, đi đến trước mặt của Phí Nhã Như: “Nói đi? Đầu lưỡi bị buộc lại rồi sao”
“Bà đây không giặt cho chị khi nào?” Dưới khí thế mạnh mẽ của Trần Linh Linh, câu hỏi của Phí Nhã Như quá không tự tin, quá tội lỗi.
“Có cần đi tìm giáo viên thể dục hỏi một chút ngày hôm đó bà đây giặt quần cho chị, chị có xin nghỉ kỳ sinh lý không? Dù sao ngày đó em không xin, em còn phải chạy tám trăm mét kìa.” Trần Linh Linh cười lạnh một tiếng: "Giặt quần bẩn cho một đứa con không phải con gái ruột là chị, còn phải nói là do em làm bẩn, để thể hiện tình yêu của mẹ chị dành cho em hả? Mẹ chị diễn kịch cũng phải có tiêu chuẩn chút chứ?”
“Không phải, đó là bởi vì... ”
Phí Nhã Như vừa mới định mở miệng, đã bị Trần Linh Linh chặn lại, cô cũng học làm bộ làm tịch giống như Tạ Mỹ Ngọc trong trí nhớ, nói liên tục: “Còn không phải tuổi của Nhã Như chúng ta vẫn còn nhỏ, buổi tối đến lót cái tấm khăn lông cũng không chịu lót nên mới trở nên như vậy. Đứa nhỏ thôi mà? Chẳng lẽ còn có thể trách tội chị ấy? Phí Nhã Như chị định nói như vậy có phải không?”
Lời này khiến cho Phí Nhã Như càng thêm chật vật xấu hổ, những bạn học khác trong phòng cười vang, Phí Nhã Như lúc này hận không thể đi tìm chết, toàn bộ máu xông lên trên mặt, cũng không quan tâm bên ngoài mưa to như trút nước, khóc lóc chạy ra bên ngoài.
Phí Nhã Như biến mất ở trong cơn mưa tầm tã, bạn học của cô ta đều quay đầu lại, Trần Linh Linh nhún vai đi đến trước bảng đen, nhìn bức tranh trên đó: “Làm người phải thành thật.”
Nói xong cô tiếp tục vẽ, mưa vẫn chưa có dừng, trai gái chen chúc ở lối vào của hành lang, chuyện vừa rồi Trần Linh Linh nói với Phí Nhã Như thật sự khiến người ta xấu hổ. Nhưng đối với Trần Linh Linh thì chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Sau một lúc yên lặng trước chủ đề xấu hổ, lòng bát quái của nam nữ không thể nào ngăn chặn, nam sinh năm hai cấp ba khe khẽ nói nhỏ ở đó: “Mẹ của Phí Nhã Như cũng quá đáng quá không nhỉ?”
“Nói như vậy thì mẹ của Phí Nhã Nhã đối xử với Trần Linh Linh cũng không phải quá tốt?”
“Cái này mà gọi là không phải quá tốt sao? Đây là thật sự không tốt đấy!”
Nguyên chủ cao gầy, ngũ quan tinh xảo lập thể, đường cong mang theo chút cứng rắn, khuôn mặt rất dễ nhận ra. Bởi vì bị chèn ép quanh năm nên đi đường vẫn luôn cúi đầu, cả người có vẻ sợ hãi rụt rè, khí chất kém cỏi, uổng phí một gương mặt đẹp như vậy.
Hiện giờ cô đã thay thế cho Trần Linh Linh, đã quét sạch trạng thái uể oải lúc trước, thẳng lưng thẳng eo, cứng rắn như vậy càng khiến cô có vẻ khí thế bừng bừng.
Đứng cùng với Phí Nhã Như, chân mày và đôi mắt của Trần Linh Linh sáng sủa đầy khí chất, Phí Nhã Như yếu đuối thanh thuần, hai người đối lập nhau, một người rất có khí chất, một người thì xinh đẹp nhút nhát tốt bụng. Người luôn được cho là xinh đẹp - Phí Nhã Như lại bị nói là lép vế.
Trần Linh Linh cười khẽ nhìn về phía Phí Nhã Như: “Phí Nhã Như, sao chị lắm mồm như mẹ chị vậy? Chuyện sai mà nói thành chuyện đúng? Từ bao giờ mà em muốn mẹ chị giặt quần lót. Đừng nói là quần lót, đến cả áo khoác, từ sau khi mẹ em chết thì đều do em tự giặt. Có lần nào chị máu chảy thành sông ở trên giường không là em giặt cho chị không?”
Phí Nhã Nhã cùng lắm chỉ là cô gái mười sáu tuổi, bị Trần Linh Linh nói loại chuyện này ra trước mặt mọi người quả thật khiến cô cảm thấy không chỗ dung thân.
Trần Linh Linh lại cứ không nghe theo, không chịu buông tha, đi đến trước mặt của Phí Nhã Như: “Nói đi? Đầu lưỡi bị buộc lại rồi sao”
“Bà đây không giặt cho chị khi nào?” Dưới khí thế mạnh mẽ của Trần Linh Linh, câu hỏi của Phí Nhã Như quá không tự tin, quá tội lỗi.
“Có cần đi tìm giáo viên thể dục hỏi một chút ngày hôm đó bà đây giặt quần cho chị, chị có xin nghỉ kỳ sinh lý không? Dù sao ngày đó em không xin, em còn phải chạy tám trăm mét kìa.” Trần Linh Linh cười lạnh một tiếng: "Giặt quần bẩn cho một đứa con không phải con gái ruột là chị, còn phải nói là do em làm bẩn, để thể hiện tình yêu của mẹ chị dành cho em hả? Mẹ chị diễn kịch cũng phải có tiêu chuẩn chút chứ?”
“Không phải, đó là bởi vì... ”
Phí Nhã Như vừa mới định mở miệng, đã bị Trần Linh Linh chặn lại, cô cũng học làm bộ làm tịch giống như Tạ Mỹ Ngọc trong trí nhớ, nói liên tục: “Còn không phải tuổi của Nhã Như chúng ta vẫn còn nhỏ, buổi tối đến lót cái tấm khăn lông cũng không chịu lót nên mới trở nên như vậy. Đứa nhỏ thôi mà? Chẳng lẽ còn có thể trách tội chị ấy? Phí Nhã Như chị định nói như vậy có phải không?”
Lời này khiến cho Phí Nhã Như càng thêm chật vật xấu hổ, những bạn học khác trong phòng cười vang, Phí Nhã Như lúc này hận không thể đi tìm chết, toàn bộ máu xông lên trên mặt, cũng không quan tâm bên ngoài mưa to như trút nước, khóc lóc chạy ra bên ngoài.
Phí Nhã Như biến mất ở trong cơn mưa tầm tã, bạn học của cô ta đều quay đầu lại, Trần Linh Linh nhún vai đi đến trước bảng đen, nhìn bức tranh trên đó: “Làm người phải thành thật.”
Nói xong cô tiếp tục vẽ, mưa vẫn chưa có dừng, trai gái chen chúc ở lối vào của hành lang, chuyện vừa rồi Trần Linh Linh nói với Phí Nhã Như thật sự khiến người ta xấu hổ. Nhưng đối với Trần Linh Linh thì chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Sau một lúc yên lặng trước chủ đề xấu hổ, lòng bát quái của nam nữ không thể nào ngăn chặn, nam sinh năm hai cấp ba khe khẽ nói nhỏ ở đó: “Mẹ của Phí Nhã Như cũng quá đáng quá không nhỉ?”
“Nói như vậy thì mẹ của Phí Nhã Nhã đối xử với Trần Linh Linh cũng không phải quá tốt?”
“Cái này mà gọi là không phải quá tốt sao? Đây là thật sự không tốt đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro