[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Đưa Dao Cho Cô...
Tiểu Bàn Cam
2024-09-04 09:14:13
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ấy là thế hệ hàng không dân dụng đầu tiên của Tân Hoa Quốc, kể từ đó bà ấy làm công việc tuyển chọn và đào tạo tiếp viên hàng không ở cục hàng không dân dụng Giang Thành.
Bà nội Hứa cùng nhau khởi nghĩa với ông ngoại của nguyên chủ, có tình nghĩa đồng chí, ông ngoại của nguyên chủ hy sinh ở trên chiến trường, mẹ của nguyên chủ là Trang Yến trở thành người mồ côi.
Bà nội Hứa từ Hong Kong trở lại Giang Thành, cha mẹ anh em, thậm chí người yêu lâu lăm của bà đều không ở đại lục. Lẻ loi một mình nên bà ấy đã chăm sóc Trang Yến, Trang Yến cũng lập chí trở thành tiếp viên hàng không, cho nên sau khi lớn lên mẹ cô đã tiến vào đội thừa vụ, trở thành tiếp viên hàng không.
Sau đó khi rung chuyển thời đại lại đến, bà nội Hứa là con gái của nhà tư bản lớn, không thoát khỏi số phận bị đánh, bà ấy bị đưa đến vùng nông thôn phía Nam Hoàn Nam để tiến hành cải tạo lao động. Ở thời kỳ thần hồn nát thần tính, cho dù người khác khuyên Trang Yến vạch rõ quan hệ với bà nội Hứa, cắt đứt quan hệ thì mẹ cô cũng kiên quyết không muốn.
Lúc này có người muốn làm ầm chuyện này lên, ai ngờ Trang Yến hy sinh vào tháng 8 năm 1971, mẹ cô nâng bốn đứa nhỏ lên bờ, để bản thân bỏ mình trong dòng sông nhỏ trong trẻo, sâu thẳm kia. Trong văn điếu một vị lãnh đạo lớn đã nói một câu: Trời xanh thiếu một con chim bồ câu trắng xem như là cho Trang Yến.
Bà nội Hứa biết Trang Yến đã hy sinh, trong lòng nhớ nguyên chủ, chẳng qua thân phận của bà ấy đặc biệt, vì để đỡ gây ảnh hưởng bất lợi cho nguyên chủ, bà ấy nhân danh một đứa trẻ trong làng gửi đồ vật cho Lưu Đan, bảo Lưu Đan chuyển cho nguyên chủ.
Trần Linh Linh bước vào trong phòng học, liếc một cái đã thấy đồ vật bên trong, là đồ ăn được bọc trong túi, cô để đồ vào trong cặp sách, cầm bát cơm cái thìa, cùng mọi người đến nhà ăn ăn cơm.
Bước vào cửa sau nhà ăn, thấy có hai ngăn kéo lớn đựng hộp cơm bằng nhôm, Trần Linh Linh cầm hộp cơm có tên của chính mình ra, đi tới trước cửa sổ trước mặt xếp hàng. Dì ở căng tin trước mặt xúc cho nam sinh phía trước một muỗng, đến lượt cô thì dì ở căng tin múc một muỗng trứng sốt cà chua lên rồi lắc lắc, đổ lại vào bát tráng men của cô.
Nhìn đồ ăn ít hơn bạn nam một nửa, Trần Linh Linh nói thầm: “Dì hòa ái dễ gần như vậy sao lại trọng nam khinh nữ chứ?”
“Cô nhóc, cháu nói cái gì đấy?” Dì ở nhà ăn gọi cô lại.
Trần Linh Linh lắc đầu cười, vẻ mặt chột dạ: “Không có gì, không có gì đâu ạ!”
“Đưa bát cơm qua đây.” Dì gọi cô lại.
Trần Linh Linh đưa bát ra, dì lại bỏ thêm cho cô non nửa muỗng, Trần Linh Linh tươi cười xán lạn: “Dì thật tốt.”
Dì ở nhà ăn tức giận mà nói: “Không đủ ăn thì cứ nói! Dì cứ tưởng cánh tay cánh chân cháu bé, dạ dày không lớn thôi!”
“Sinh ra đã gầy, nhưng lại ăn rất nhiều, cảm ơn dì! Dì là tốt nhất!” Trần Linh Linh thổi rắm cầu vồng, bưng bát cơm ngồi xuống.
“Không nhỏ, không nhỏ! Cháu vẫn còn đang lớn nên phải ăn nhiều một chút.”
Trần Linh Linh và Phương Viên Viên cùng nhau ngồi xuống, Phương Viên Viên nhìn thấy trong bát của cô có nhiều trứng sốt cà chua hơn mình rất nhiều: “Dì ở nhà ăn cũng bất công quá rồi?”
“Cậu phải biết khéo léo phàn nàn.” Trần Linh Linh khuấy đều trứng sốt cà chua vào hộp cơm: "Như vậy mới có thể để dì cam tâm tình nguyện cho cậu nhiều đồ ăn hơn.”
Phương Viên Viên bị tài biện luận của cô mở ra một thế giới mới, thì ra có thể như vậy sao?
Bà ấy là thế hệ hàng không dân dụng đầu tiên của Tân Hoa Quốc, kể từ đó bà ấy làm công việc tuyển chọn và đào tạo tiếp viên hàng không ở cục hàng không dân dụng Giang Thành.
Bà nội Hứa cùng nhau khởi nghĩa với ông ngoại của nguyên chủ, có tình nghĩa đồng chí, ông ngoại của nguyên chủ hy sinh ở trên chiến trường, mẹ của nguyên chủ là Trang Yến trở thành người mồ côi.
Bà nội Hứa từ Hong Kong trở lại Giang Thành, cha mẹ anh em, thậm chí người yêu lâu lăm của bà đều không ở đại lục. Lẻ loi một mình nên bà ấy đã chăm sóc Trang Yến, Trang Yến cũng lập chí trở thành tiếp viên hàng không, cho nên sau khi lớn lên mẹ cô đã tiến vào đội thừa vụ, trở thành tiếp viên hàng không.
Sau đó khi rung chuyển thời đại lại đến, bà nội Hứa là con gái của nhà tư bản lớn, không thoát khỏi số phận bị đánh, bà ấy bị đưa đến vùng nông thôn phía Nam Hoàn Nam để tiến hành cải tạo lao động. Ở thời kỳ thần hồn nát thần tính, cho dù người khác khuyên Trang Yến vạch rõ quan hệ với bà nội Hứa, cắt đứt quan hệ thì mẹ cô cũng kiên quyết không muốn.
Lúc này có người muốn làm ầm chuyện này lên, ai ngờ Trang Yến hy sinh vào tháng 8 năm 1971, mẹ cô nâng bốn đứa nhỏ lên bờ, để bản thân bỏ mình trong dòng sông nhỏ trong trẻo, sâu thẳm kia. Trong văn điếu một vị lãnh đạo lớn đã nói một câu: Trời xanh thiếu một con chim bồ câu trắng xem như là cho Trang Yến.
Bà nội Hứa biết Trang Yến đã hy sinh, trong lòng nhớ nguyên chủ, chẳng qua thân phận của bà ấy đặc biệt, vì để đỡ gây ảnh hưởng bất lợi cho nguyên chủ, bà ấy nhân danh một đứa trẻ trong làng gửi đồ vật cho Lưu Đan, bảo Lưu Đan chuyển cho nguyên chủ.
Trần Linh Linh bước vào trong phòng học, liếc một cái đã thấy đồ vật bên trong, là đồ ăn được bọc trong túi, cô để đồ vào trong cặp sách, cầm bát cơm cái thìa, cùng mọi người đến nhà ăn ăn cơm.
Bước vào cửa sau nhà ăn, thấy có hai ngăn kéo lớn đựng hộp cơm bằng nhôm, Trần Linh Linh cầm hộp cơm có tên của chính mình ra, đi tới trước cửa sổ trước mặt xếp hàng. Dì ở căng tin trước mặt xúc cho nam sinh phía trước một muỗng, đến lượt cô thì dì ở căng tin múc một muỗng trứng sốt cà chua lên rồi lắc lắc, đổ lại vào bát tráng men của cô.
Nhìn đồ ăn ít hơn bạn nam một nửa, Trần Linh Linh nói thầm: “Dì hòa ái dễ gần như vậy sao lại trọng nam khinh nữ chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nhóc, cháu nói cái gì đấy?” Dì ở nhà ăn gọi cô lại.
Trần Linh Linh lắc đầu cười, vẻ mặt chột dạ: “Không có gì, không có gì đâu ạ!”
“Đưa bát cơm qua đây.” Dì gọi cô lại.
Trần Linh Linh đưa bát ra, dì lại bỏ thêm cho cô non nửa muỗng, Trần Linh Linh tươi cười xán lạn: “Dì thật tốt.”
Dì ở nhà ăn tức giận mà nói: “Không đủ ăn thì cứ nói! Dì cứ tưởng cánh tay cánh chân cháu bé, dạ dày không lớn thôi!”
“Sinh ra đã gầy, nhưng lại ăn rất nhiều, cảm ơn dì! Dì là tốt nhất!” Trần Linh Linh thổi rắm cầu vồng, bưng bát cơm ngồi xuống.
“Không nhỏ, không nhỏ! Cháu vẫn còn đang lớn nên phải ăn nhiều một chút.”
Trần Linh Linh và Phương Viên Viên cùng nhau ngồi xuống, Phương Viên Viên nhìn thấy trong bát của cô có nhiều trứng sốt cà chua hơn mình rất nhiều: “Dì ở nhà ăn cũng bất công quá rồi?”
“Cậu phải biết khéo léo phàn nàn.” Trần Linh Linh khuấy đều trứng sốt cà chua vào hộp cơm: "Như vậy mới có thể để dì cam tâm tình nguyện cho cậu nhiều đồ ăn hơn.”
Phương Viên Viên bị tài biện luận của cô mở ra một thế giới mới, thì ra có thể như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro