[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Heo Sẽ Không Ở...
Tiểu Bàn Cam
2024-09-04 09:14:13
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những lời này nghe là lạ mà, Tạ Mỹ Ngọc cũng không thể nói cái gì, bà chỉ có thể dịu dàng cười: “Đúng vậy! Chỉ là đứa nhỏ không lớn không nhỏ, không biết bị ai châm ngòi, cảm thấy hai chúng ta đối xử với con bé không tốt?”
“Nga u, ai châm ngòi đó? Bà thương yêu con bé như tâm phổi như vậy, mà còn có thể bị châm ngòi.” Dì Trương tiến đến chọc vào đầu Trần Linh Linh: "Cái con bé này! Thật là không có lương tâm! Không cần đốt đèn lồng mà tìm được mẹ kế tốt như vậy, vậy mà nghe người khác xúi giục.”
Có dì Trương tới gây sự là chuyện không thể tốt hơn, Trần Linh Linh lấy một đôi giày từ giá giày ra: “Đây là giày của ba, đây là giày của mẹ, đây là của chị.”
Một nhà ba người bọn họ đều là giày da trâu, cuối cùng Trần Linh Linh lấy ra đôi dép xăng đan nhựa của mình: “Đây là của cháu.”
Động tác và ánh mắt của quần chúng ăn dưa và hai vị chủ nhiệm đồng loạt nhìn về phía Tạ Mỹ Ngọc, cả gia đình đều đeo giày da, chỉ có mỗi Trần Linh Linh là đeo dép nhựa? Đây chính là mẹ kế tốt bụng đối xử yêu thương với con gái riêng sao?
Tạ Mỹ Ngọc lúng túng cười: “Mẹ cứ tưởng là chuyện gì lớn cơ, thì ra Linh Linh vì một đôi giày da à? Con vẫn còn đang phát triển, một đôi dép đeo được một mùa, mua giày da cho chị gái con là vì chị ấy phải tham gia trong tổ chức cục biểu diễn nghệ thuật. Đứa nhỏ này, không mua cho con một lần mà con lại nhớ kỹ nó trong lòng?”
“Chị Đào, chị biết đấy! Ngày 1 tháng 7 Nhã Như diễn ở hội diễn văn nghệ, còn có lãnh đạo không quân tới xem, em cũng phải mua cho con bé đôi giày tử tế chứ.” Sau khi Tạ Mỹ Ngọc nói với chủ nhiệm Đào, Tạ Mỹ Ngọc duỗi tay muốn xoa mặt của Trần Linh Linh, Trần Linh Linh lại tránh đi.
Tạ Mỹ Ngọc bày ra dáng vẻ vừa tức vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, ngày mai mẹ đưa con đến cửa hàng bách hoá, chúng ta chọn một đôi còn đẹp hơn đôi của chị gái được không? Cái đứa nhỏ này, chẳng lẽ ngày đó con ở đó nói là mẹ không mua cho con sao? Vì một đôi giày mà con ấm ức, ở bên ngoài nói xấu chị gái con, khiến cho ba tức giận, con thấy như vậy tốt sao?”
Trần Kiến Cường chỉ vào Trần Linh Linh, dùng biểu cảm của người cha nghiêm túc: “Người một nhà có chuyện gì sao không thể tử tế nói? Hâm mộ chị có giày mới để đeo thì sao bản thân không tự nghĩ, tại sao không tham gia hội diễn văn nghệ? Mẹ con không phải cũng đưa con đi Cung Thiếu Niên sao?”
Hỏi lời này không phải phá hoại sao? Đúng thật Tạ Mỹ Ngọc có mang nguyên chủ đến Cung Thiếu Niên, chẳng qua lại cho nguyên chủ ngồi ở cửa chờ, mà Phí Nhã Như được bà ta tìm bao nhiêu người, kéo bao nhiêu quan hệ mới trở thành học viên múa dân tộc của Cung Thiếu Niên?
Kỹ năng vẽ tranh của nguyên chủ là khi đi theo Tạ Mỹ Ngọc đến Cung Thiếu Niên, ở hành lang nhìn giáo viên bên trong dạy, cô nghe rất chăm chú, được giáo viên kêu đi vào nên mới học vẽ tranh.
Một người là chủ động tìm cơ hội cho con gái học, còn nguyên chủ là bị giáo viên phát hiện nên bảo cô học, có thể giống nhau sao?
Tới trong miệng Tạ Mỹ Ngọc lại chính là việc bà ta xử lý công bằng mọi chuyện, con gái lớn học khiêu vũ, con gái nhỏ học vẽ tranh.
Chủ nhiệm Đào nhìn diễn xuất của hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, bà nói với Tạ Mỹ Ngọc: “Tiểu Tạ lần này sơ sẩy là sự không đúng của em, lúc con gái muốn đẹp, thiếu một đôi giày đương nhiên không vui vẻ?”
Những lời này nghe là lạ mà, Tạ Mỹ Ngọc cũng không thể nói cái gì, bà chỉ có thể dịu dàng cười: “Đúng vậy! Chỉ là đứa nhỏ không lớn không nhỏ, không biết bị ai châm ngòi, cảm thấy hai chúng ta đối xử với con bé không tốt?”
“Nga u, ai châm ngòi đó? Bà thương yêu con bé như tâm phổi như vậy, mà còn có thể bị châm ngòi.” Dì Trương tiến đến chọc vào đầu Trần Linh Linh: "Cái con bé này! Thật là không có lương tâm! Không cần đốt đèn lồng mà tìm được mẹ kế tốt như vậy, vậy mà nghe người khác xúi giục.”
Có dì Trương tới gây sự là chuyện không thể tốt hơn, Trần Linh Linh lấy một đôi giày từ giá giày ra: “Đây là giày của ba, đây là giày của mẹ, đây là của chị.”
Một nhà ba người bọn họ đều là giày da trâu, cuối cùng Trần Linh Linh lấy ra đôi dép xăng đan nhựa của mình: “Đây là của cháu.”
Động tác và ánh mắt của quần chúng ăn dưa và hai vị chủ nhiệm đồng loạt nhìn về phía Tạ Mỹ Ngọc, cả gia đình đều đeo giày da, chỉ có mỗi Trần Linh Linh là đeo dép nhựa? Đây chính là mẹ kế tốt bụng đối xử yêu thương với con gái riêng sao?
Tạ Mỹ Ngọc lúng túng cười: “Mẹ cứ tưởng là chuyện gì lớn cơ, thì ra Linh Linh vì một đôi giày da à? Con vẫn còn đang phát triển, một đôi dép đeo được một mùa, mua giày da cho chị gái con là vì chị ấy phải tham gia trong tổ chức cục biểu diễn nghệ thuật. Đứa nhỏ này, không mua cho con một lần mà con lại nhớ kỹ nó trong lòng?”
“Chị Đào, chị biết đấy! Ngày 1 tháng 7 Nhã Như diễn ở hội diễn văn nghệ, còn có lãnh đạo không quân tới xem, em cũng phải mua cho con bé đôi giày tử tế chứ.” Sau khi Tạ Mỹ Ngọc nói với chủ nhiệm Đào, Tạ Mỹ Ngọc duỗi tay muốn xoa mặt của Trần Linh Linh, Trần Linh Linh lại tránh đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Mỹ Ngọc bày ra dáng vẻ vừa tức vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, ngày mai mẹ đưa con đến cửa hàng bách hoá, chúng ta chọn một đôi còn đẹp hơn đôi của chị gái được không? Cái đứa nhỏ này, chẳng lẽ ngày đó con ở đó nói là mẹ không mua cho con sao? Vì một đôi giày mà con ấm ức, ở bên ngoài nói xấu chị gái con, khiến cho ba tức giận, con thấy như vậy tốt sao?”
Trần Kiến Cường chỉ vào Trần Linh Linh, dùng biểu cảm của người cha nghiêm túc: “Người một nhà có chuyện gì sao không thể tử tế nói? Hâm mộ chị có giày mới để đeo thì sao bản thân không tự nghĩ, tại sao không tham gia hội diễn văn nghệ? Mẹ con không phải cũng đưa con đi Cung Thiếu Niên sao?”
Hỏi lời này không phải phá hoại sao? Đúng thật Tạ Mỹ Ngọc có mang nguyên chủ đến Cung Thiếu Niên, chẳng qua lại cho nguyên chủ ngồi ở cửa chờ, mà Phí Nhã Như được bà ta tìm bao nhiêu người, kéo bao nhiêu quan hệ mới trở thành học viên múa dân tộc của Cung Thiếu Niên?
Kỹ năng vẽ tranh của nguyên chủ là khi đi theo Tạ Mỹ Ngọc đến Cung Thiếu Niên, ở hành lang nhìn giáo viên bên trong dạy, cô nghe rất chăm chú, được giáo viên kêu đi vào nên mới học vẽ tranh.
Một người là chủ động tìm cơ hội cho con gái học, còn nguyên chủ là bị giáo viên phát hiện nên bảo cô học, có thể giống nhau sao?
Tới trong miệng Tạ Mỹ Ngọc lại chính là việc bà ta xử lý công bằng mọi chuyện, con gái lớn học khiêu vũ, con gái nhỏ học vẽ tranh.
Chủ nhiệm Đào nhìn diễn xuất của hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, bà nói với Tạ Mỹ Ngọc: “Tiểu Tạ lần này sơ sẩy là sự không đúng của em, lúc con gái muốn đẹp, thiếu một đôi giày đương nhiên không vui vẻ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro