[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
Rất Đau Sao? (4...
Tiểu Bàn Cam
2024-09-04 09:14:13
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Mỹ Ngọc khóc cực kỳ có kỹ xảo, nước mắt chảy xuống nhưng không có nước mũi, vừa khóc vừa có thể nói rành mạch, khóc ruột đau từng khúc với Trần Kiến Cường: “Kiến Cường, là em khiến cho ba con hai người làm loạn đến không vui. Kiến Cường, bỏ đi! Bỏ đi! Da gà không dán được thành da vịt, dù sao cũng là do em không thể làm mẹ... ”
“Đừng mà, mẹ ơi! Chúng ta đừng rời khỏi ba, ba là người ba tuyệt vời nhất.” Biểu cảm khóc này của Phí Nhã Như thật sự kém hơn mẹ cô ta nhiều.
Chẳng qua một tiếng “ba” cũng đủ kích phát tình ba của Trần Kiến Cường, ông ta đi qua nhìn dấu vết năm ngón tay trên mặt của Phí Nhã Như, rồi nhìn Trần Linh Linh xoay người mở cửa: “Mày cứ luôn miệng nói chúng tao đối xử tệ bạc với mày, tao đi tìm dì Đào và bác Tiề tới, bảo bọn họ tẩy não cho mày.”
Dì Đào là phụ nữ chủ nhiệm phụ trách quản công việc chủ quản phụ nữ, quan hệ với mẹ của nguyên chủ lúc sinh thời quả thật không tồi. Bác Tiền là lãnh đạo của đội thừa vụ, cũng chính là lãnh của của mẹ nguyên chủ, còn hai năm nữa là nghỉ hưu. Hiện tại bác ấy đang ở tuyến hai, đợi đến tuổi thì nghỉ hưu. Hai người này đều là lãnh đạo trước của mẹ, đều có tình cảm.
Trong phòng, Trần Linh Linh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hai mẹ con kia, đương nhiên cũng không nói được mắt ai to hơn, dù sao mắt mọi người đều không hề nhỏ, chỉ là hai đôi mắt của hai người này như sương mù, là cái loại thủy linh linh có thể nói. Đôi mắt của Trần Linh Linh lại là cái loại sáng ngời có thần, cực kỳ sắc bén, bị Trần Linh Linh trừng mắt Tạ Mỹ Ngọc thấy rất không thoải mái, lôi con gái nói lại: “Chúng ta đi vào.”
Tạ Mỹ Ngọc kéo Phí Nhã Như vào phòng đóng cửa lại, một mình Trần Linh Linh ngồi ở trong phòng khách.
Trong lòng Trần Linh Linh biết rõ hai vợ chồng này định đánh chủ ý gì, không phải muốn nhờ việc Phí Nhã Như sưng đỏ mặt, để tuyên truyền nguyên của là sói mắt trắng có tính tình táo bạo sao. Cái niên đại tuyển dụng tiếp viên hàng không khắt khe này, máy bay cũng không có nhiều, một năm cả nước chỉ tuyển chục người, cái ngành sản xuất này không quá phổ biến.
Tính tình không tốt thì cho dù xuất thân có tốt đến đâu cũng rất khó được lên trời.
Trần Linh Linh đang suy nghĩ, hai mẹ con đi ra, ánh mắt của Phí Nhã Như đầy khiêu khích, liếc nhìn Trần Linh Linh một cái. Trần Linh Linh lạnh lùng mà nhìn cô: “Sắp được nghỉ rồi, ba mẹ chị phải đi làm, chỉ có chúng ta ở nhà, mùi vị của cái tát vừa rồi thế nào?”
Tạ Mỹ Ngọc chỉ vào Trần Linh Linh: “Làm sao, vẫn còn muốn bắt nạt Nhã Như của chúng tôi? Cô có phải muốn đánh cả tôi?”
Trần Linh Linh cười một tiếng: “Không phải bà cho rằng tôi không dám đấy chứ?”
Tạ Mỹ Ngọc tức giận đến phát run.
Cầu thang có tiếng động, Trần Kiến Cường đẩy cửa tiến vào: “Chủ nhiệm Đào, chủ nhiệm Tiền, ngài tới phân xử đi, thật là! Đứa nhỏ này càng ngày càng kỳ cục.”
Người đi theo phía sau đúng là chủ nhiệm Đào phụ trách công việc chủ quản phụ nữ và chủ nhiệm Tiền ở công hội, thời buổi này trong một khu ở sẽ có một đơn vị, trong nhà có chuyện cứ tìm lãnh đạo của đơn vị này đến giải quyết.
Nhà họ Trần vẫn luôn là gia đình mẫu mực, hôm nay nghe thấy Trần Kiến Cường nói như vậy, hai vị lãnh đạo suy nghĩ đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi thường dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, không chừng con bé Linh Linh này bị ai lừa dối nên không biết suy nghĩ, qua đây làm công tác tư tưởng cẩn thận là được.
Tạ Mỹ Ngọc khóc cực kỳ có kỹ xảo, nước mắt chảy xuống nhưng không có nước mũi, vừa khóc vừa có thể nói rành mạch, khóc ruột đau từng khúc với Trần Kiến Cường: “Kiến Cường, là em khiến cho ba con hai người làm loạn đến không vui. Kiến Cường, bỏ đi! Bỏ đi! Da gà không dán được thành da vịt, dù sao cũng là do em không thể làm mẹ... ”
“Đừng mà, mẹ ơi! Chúng ta đừng rời khỏi ba, ba là người ba tuyệt vời nhất.” Biểu cảm khóc này của Phí Nhã Như thật sự kém hơn mẹ cô ta nhiều.
Chẳng qua một tiếng “ba” cũng đủ kích phát tình ba của Trần Kiến Cường, ông ta đi qua nhìn dấu vết năm ngón tay trên mặt của Phí Nhã Như, rồi nhìn Trần Linh Linh xoay người mở cửa: “Mày cứ luôn miệng nói chúng tao đối xử tệ bạc với mày, tao đi tìm dì Đào và bác Tiề tới, bảo bọn họ tẩy não cho mày.”
Dì Đào là phụ nữ chủ nhiệm phụ trách quản công việc chủ quản phụ nữ, quan hệ với mẹ của nguyên chủ lúc sinh thời quả thật không tồi. Bác Tiền là lãnh đạo của đội thừa vụ, cũng chính là lãnh của của mẹ nguyên chủ, còn hai năm nữa là nghỉ hưu. Hiện tại bác ấy đang ở tuyến hai, đợi đến tuổi thì nghỉ hưu. Hai người này đều là lãnh đạo trước của mẹ, đều có tình cảm.
Trong phòng, Trần Linh Linh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hai mẹ con kia, đương nhiên cũng không nói được mắt ai to hơn, dù sao mắt mọi người đều không hề nhỏ, chỉ là hai đôi mắt của hai người này như sương mù, là cái loại thủy linh linh có thể nói. Đôi mắt của Trần Linh Linh lại là cái loại sáng ngời có thần, cực kỳ sắc bén, bị Trần Linh Linh trừng mắt Tạ Mỹ Ngọc thấy rất không thoải mái, lôi con gái nói lại: “Chúng ta đi vào.”
Tạ Mỹ Ngọc kéo Phí Nhã Như vào phòng đóng cửa lại, một mình Trần Linh Linh ngồi ở trong phòng khách.
Trong lòng Trần Linh Linh biết rõ hai vợ chồng này định đánh chủ ý gì, không phải muốn nhờ việc Phí Nhã Như sưng đỏ mặt, để tuyên truyền nguyên của là sói mắt trắng có tính tình táo bạo sao. Cái niên đại tuyển dụng tiếp viên hàng không khắt khe này, máy bay cũng không có nhiều, một năm cả nước chỉ tuyển chục người, cái ngành sản xuất này không quá phổ biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính tình không tốt thì cho dù xuất thân có tốt đến đâu cũng rất khó được lên trời.
Trần Linh Linh đang suy nghĩ, hai mẹ con đi ra, ánh mắt của Phí Nhã Như đầy khiêu khích, liếc nhìn Trần Linh Linh một cái. Trần Linh Linh lạnh lùng mà nhìn cô: “Sắp được nghỉ rồi, ba mẹ chị phải đi làm, chỉ có chúng ta ở nhà, mùi vị của cái tát vừa rồi thế nào?”
Tạ Mỹ Ngọc chỉ vào Trần Linh Linh: “Làm sao, vẫn còn muốn bắt nạt Nhã Như của chúng tôi? Cô có phải muốn đánh cả tôi?”
Trần Linh Linh cười một tiếng: “Không phải bà cho rằng tôi không dám đấy chứ?”
Tạ Mỹ Ngọc tức giận đến phát run.
Cầu thang có tiếng động, Trần Kiến Cường đẩy cửa tiến vào: “Chủ nhiệm Đào, chủ nhiệm Tiền, ngài tới phân xử đi, thật là! Đứa nhỏ này càng ngày càng kỳ cục.”
Người đi theo phía sau đúng là chủ nhiệm Đào phụ trách công việc chủ quản phụ nữ và chủ nhiệm Tiền ở công hội, thời buổi này trong một khu ở sẽ có một đơn vị, trong nhà có chuyện cứ tìm lãnh đạo của đơn vị này đến giải quyết.
Nhà họ Trần vẫn luôn là gia đình mẫu mực, hôm nay nghe thấy Trần Kiến Cường nói như vậy, hai vị lãnh đạo suy nghĩ đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi thường dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, không chừng con bé Linh Linh này bị ai lừa dối nên không biết suy nghĩ, qua đây làm công tác tư tưởng cẩn thận là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro