Con Đường Tươi Sáng
Hốt Văn Hạ
2024-08-08 10:54:36
“Chị ơi, hôm nay chị nấu gì vậy, thơm quá!”
Vừa vào cửa, Triệu Lôi đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, trước đây chưa từng ngửi thấy bao giờ.
“Cô ơi, thơm quá, muốn ăn.”
Triệu Sâm liếm môi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Triệu Vãn, khiến lòng cô mềm nhũn.
“Hôm nay nấu cơm hạt dẻ, sắp xong rồi, nếm thử xem ngon không.”
“Hạt dẻ? Chị ba lên núi tìm được cây hạt dẻ à? Ở đâu vậy, cuối tuần này em đi hái nhiều về.”
Triệu Lôi ngọ nguậy, đã lâu rồi cậu không lên núi, lần trước không tìm được quả nho, lần này nhất định phải đi tìm hạt dẻ.
“Không có, cây đó không có nhiều hạt dẻ, chị và Điềm Điềm hái hết rồi.”
“A, chị không thể để lại cho em một chút sao? Lần trước quả nho cũng vậy.”
Triệu Lôi bực bội, sao mỗi lần lên núi cậu đều không tìm được quả nho và hạt dẻ ngon này, xem ra do cậu lên núi ít quá.
“Để lại cho em thì chị hái về để em không ăn à? Để ở đó cũng chỉ là tiện cho người khác, nói nữa, ngoài cuối tuần em lấy đâu ra thời gian.”
Triệu Vãn trả lời, lần trước cô hái về quả nho bị mọi người biết, ngày hôm sau đã có không ít người lên núi tìm quả nho.
Người nhà quê nào có tiền mua trái cây, đều là tự trồng trong vườn hoặc lên núi tìm quả dại.
Nói khôn chừng cô có thể đi khe núi kia đào vài nhánh dây nho về trồng ở sân nhà mình.
Loại dây nho này mọc ra quả nho rất giống nho cải tiến, có thể là giống tạp giao tự nhiên.
Triệu Lôi không nói gì, bình thường cậu phải đi học, về nhà còn phải làm bài tập, thời gian thực sự không nhiều.
“Vậy em về sau sẽ ở trường học viết bài tập xong rồi về.”
“Có thể, nếu em đi học nghiêm túc nghe giảng, nắm vững kiến thức mà thầy cô giáo giảng trên lớp, thì thời gian làm bài tập tự nhiên sẽ ít đi, như vậy em sẽ có nhiều thời gian hơn, đúng không?”
Triệu Vãn nhìn thấy cơ hội giáo dục tốt như vậy, không thể lãng phí.
Triệu Lôi nghe vậy, suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy. Nếu cậu biết hết bài tập, không cần suy nghĩ cũng biết cách làm, chẳng phải chỉ hai phút là có thể viết xong bài tập sao?
Ừ, xem ra sau này đi học nên chú ý nghe giảng, dù sao trên lớp cũng không thể chơi, còn không bằng tranh thủ thời gian chơi sau giờ học.
Triệu Vãn thấy Triệu Lôi đang suy tư, liền biết lời nói của mình có tác dụng.
Khó khăn lắm, cô phí bao nhiêu thời gian và tâm huyết mới đưa được Triệu Lôi lên “con đường tươi sáng”.
Cậu bé, đi theo chị, tương lai sẽ rất tuyệt vời đó nha!
Triệu Sâm ở một bên nghe hai người nói chuyện, nghiêng đầu, lúc nhìn Triệu Vãn, lúc nhìn Triệu Lôi, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói được, nhất thời có chút rối rắm.
Triệu Vãn chú ý đến biểu cảm rối rắm của Triệu Sâm, liền mỉm cười rạng rỡ với cậu bé. Cô lại quên mất rằng đứa trẻ này càng ngày càng thông minh.
Hiện tại còn quá nhỏ, có thể chơi thêm hai năm nữa, sau này tính sau.
Kiếp trước học chuyên ngành sư phạm, nhìn thấy trẻ con là muốn dạy, cái bệnh nghề nghiệp này, thật là!
Mẹ triệu và mọi người tan tầm về nhà, biết Triệu Vãn tìm được hạt dẻ, đều cảm thấy bất ngờ. Sau núi nhà họ có cây hạt dẻ, nhưng không nhiều.
“Tiểu Vãn bây giờ càng ngày càng giỏi, lần trước tìm được nho dại, lần này lại tìm được hạt dẻ.”
Chị dâu Triệu cười nói, em chồng có thể làm khiến bà chị dâu này cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
“Hắc, cũng bình thường thôi, cũng không tốn công sức gì, trên núi đi lung tung thấy được thì nhặt về, thêm món ăn cho nhà cũng tốt.”
Sau đó Triệu Vãn lên núi thêm vài lần, nhưng đều không tìm được cây hạt dẻ mới.
Cô gặp được gà rừng, nhưng không bắt được, đành nhìn nó bay đi.
Thời gian trôi nhanh, thời gian thu hoạch vụ thu đã đến gần.
Thu hoạch vụ thu thường diễn ra vào trung tuần tháng 10, là sự kiện quan trọng nhất trong năm. Lần thu hoạch này thu lúa gạo, là lương thực để ăn cho đến vụ hè sang năm.
Vừa vào cửa, Triệu Lôi đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, trước đây chưa từng ngửi thấy bao giờ.
“Cô ơi, thơm quá, muốn ăn.”
Triệu Sâm liếm môi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Triệu Vãn, khiến lòng cô mềm nhũn.
“Hôm nay nấu cơm hạt dẻ, sắp xong rồi, nếm thử xem ngon không.”
“Hạt dẻ? Chị ba lên núi tìm được cây hạt dẻ à? Ở đâu vậy, cuối tuần này em đi hái nhiều về.”
Triệu Lôi ngọ nguậy, đã lâu rồi cậu không lên núi, lần trước không tìm được quả nho, lần này nhất định phải đi tìm hạt dẻ.
“Không có, cây đó không có nhiều hạt dẻ, chị và Điềm Điềm hái hết rồi.”
“A, chị không thể để lại cho em một chút sao? Lần trước quả nho cũng vậy.”
Triệu Lôi bực bội, sao mỗi lần lên núi cậu đều không tìm được quả nho và hạt dẻ ngon này, xem ra do cậu lên núi ít quá.
“Để lại cho em thì chị hái về để em không ăn à? Để ở đó cũng chỉ là tiện cho người khác, nói nữa, ngoài cuối tuần em lấy đâu ra thời gian.”
Triệu Vãn trả lời, lần trước cô hái về quả nho bị mọi người biết, ngày hôm sau đã có không ít người lên núi tìm quả nho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nhà quê nào có tiền mua trái cây, đều là tự trồng trong vườn hoặc lên núi tìm quả dại.
Nói khôn chừng cô có thể đi khe núi kia đào vài nhánh dây nho về trồng ở sân nhà mình.
Loại dây nho này mọc ra quả nho rất giống nho cải tiến, có thể là giống tạp giao tự nhiên.
Triệu Lôi không nói gì, bình thường cậu phải đi học, về nhà còn phải làm bài tập, thời gian thực sự không nhiều.
“Vậy em về sau sẽ ở trường học viết bài tập xong rồi về.”
“Có thể, nếu em đi học nghiêm túc nghe giảng, nắm vững kiến thức mà thầy cô giáo giảng trên lớp, thì thời gian làm bài tập tự nhiên sẽ ít đi, như vậy em sẽ có nhiều thời gian hơn, đúng không?”
Triệu Vãn nhìn thấy cơ hội giáo dục tốt như vậy, không thể lãng phí.
Triệu Lôi nghe vậy, suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy. Nếu cậu biết hết bài tập, không cần suy nghĩ cũng biết cách làm, chẳng phải chỉ hai phút là có thể viết xong bài tập sao?
Ừ, xem ra sau này đi học nên chú ý nghe giảng, dù sao trên lớp cũng không thể chơi, còn không bằng tranh thủ thời gian chơi sau giờ học.
Triệu Vãn thấy Triệu Lôi đang suy tư, liền biết lời nói của mình có tác dụng.
Khó khăn lắm, cô phí bao nhiêu thời gian và tâm huyết mới đưa được Triệu Lôi lên “con đường tươi sáng”.
Cậu bé, đi theo chị, tương lai sẽ rất tuyệt vời đó nha!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Sâm ở một bên nghe hai người nói chuyện, nghiêng đầu, lúc nhìn Triệu Vãn, lúc nhìn Triệu Lôi, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói được, nhất thời có chút rối rắm.
Triệu Vãn chú ý đến biểu cảm rối rắm của Triệu Sâm, liền mỉm cười rạng rỡ với cậu bé. Cô lại quên mất rằng đứa trẻ này càng ngày càng thông minh.
Hiện tại còn quá nhỏ, có thể chơi thêm hai năm nữa, sau này tính sau.
Kiếp trước học chuyên ngành sư phạm, nhìn thấy trẻ con là muốn dạy, cái bệnh nghề nghiệp này, thật là!
Mẹ triệu và mọi người tan tầm về nhà, biết Triệu Vãn tìm được hạt dẻ, đều cảm thấy bất ngờ. Sau núi nhà họ có cây hạt dẻ, nhưng không nhiều.
“Tiểu Vãn bây giờ càng ngày càng giỏi, lần trước tìm được nho dại, lần này lại tìm được hạt dẻ.”
Chị dâu Triệu cười nói, em chồng có thể làm khiến bà chị dâu này cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
“Hắc, cũng bình thường thôi, cũng không tốn công sức gì, trên núi đi lung tung thấy được thì nhặt về, thêm món ăn cho nhà cũng tốt.”
Sau đó Triệu Vãn lên núi thêm vài lần, nhưng đều không tìm được cây hạt dẻ mới.
Cô gặp được gà rừng, nhưng không bắt được, đành nhìn nó bay đi.
Thời gian trôi nhanh, thời gian thu hoạch vụ thu đã đến gần.
Thu hoạch vụ thu thường diễn ra vào trung tuần tháng 10, là sự kiện quan trọng nhất trong năm. Lần thu hoạch này thu lúa gạo, là lương thực để ăn cho đến vụ hè sang năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro